Em ngồi bên cửa sổ với Atlas Shrugged trên tay, những cơn gió tháng Tư nhẹ nhàng thổi qua tóc. Cái không khí loãng và tinh khiết ấy chỉ khiến em muốn nhắm mắt lại để lắng nghe sự giao tiếp giữa vũ trụ trong em và vũ trụ ở ngoài. Nhưng em không làm thế. Em mở to mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong một khoảnh khắc ngước nhìn lên, em thấy trên sân thượng nhà hàng xóm một cái dây phơi treo đầy quần áo.
Anh biết dây phơi có ý nghĩa với em thế nào rồi mà. Đó là biểu tượng của sự bình yên giản dị đủ đầy. Đó là biểu tượng về sự no đủ vật chất ở một mức tối thiểu, vừa đủ và trọn vẹn.
Trong phút chốc sự bình yên ấy khiến em quên đi quyển sách em đang cầm trên tay đang đi đến hồi gay cấn. Em nhìn lên cái dây phơi ấy. Toàn bộ sự tập trung của em dồn lên những chiếc áo phông, áo sơ mi, áo lót, quần dài, quần đùi, quần sịp, xanh, hồng, vàng, trắng, tím than, đậm, nhạt, sọc, kẻ... Em tưởng tượng ra những con người vẫn thường hay mặc những chiếc quần, áo ấy. Em hình dung những lớp da thịt chứa đựng trong đó, dáng vẻ của những hình khối nhầy nhụa nhưng sống động, phản chiếu ánh sáng của những cử động khi họ đi lại, hít thở, ăn, ngủ, ỉa, đái, xem phim, đọc sách, làm tình...
Vẻ đẹp của chiếc dây phơi ấy, là sự bình yên thẳm sâu mà ngay cả những bông hoa loa kèn trắng giản dị ở một góc khác trong tầm nhìn của em kia cũng không thể nào so sánh được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét