Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017
Inception phiên bản ngôn tình
Lần đầu tiên mình xem Inception là năm nó mới ra. Hồi đó hơi ảo tưởng về trình độ tiếng Anh của bản thân nên xem chay, và hậu quả của sự ảo tưởng là xem được vài phút đã phải bỏ vì cóc hiểu cái mẹ gì cả. Từ đó tới giờ cũng không hề xem lại lần nào.
Sau 7 năm, tình cờ có kịch bản gốc của Inception ở trong máy tính, thế là nổi hứng tìm lại phim để xem. Tất nhiên là lần này mình xem kèm phụ đề tiếng Việt. Ảo tưởng một lần đã quá đủ rồi. Đoạn đầu vừa xem vừa đối chiếu với kịch bản nên xem vật vã mãi chưa xong, sau đó thấy phim hấp dẫn quá nên quên luôn đọc kịch bản, ngồi xem thẳng một mạch. Dù vẫn chưa hiểu hết phim và vẫn cần phải đọc tiếp kịch bản để nắm bắt phần thoại tốt hơn, và có lẽ phải xem phim thêm vài lần nữa để xâu được sợi dây logic đi qua hết các chuỗi hạt sự kiện giăng mắc trong tầng tầng lớp lớp những giấc mơ, nhưng phim thực ra không khó hiểu như mình đã từng tưởng tượng.
Phim rất hay, nhưng cái kết lại không thỏa mãn được kẻ xôi thịt thích ngôn tình hường phấn Hàn Quốc như mình. Nếu có thể, mình muốn viết lại đoạn kết của Inception sang phong cách ngôn tình như sau:
"Ở sân bay L.A, người nhân viên phòng xuất nhập cảnh cầm hộ chiếu. Anh ta xem xét tấm hộ chiếu rồi ngẩng lên nhìn Cobb. Anh ta liếc nhìn sang phía bên phải. Ánh mắt anh ta gặp ánh mắt của Saito. Saito khẽ gật đầu.
Bùm. Tiếng còi lệnh vang lên. Một nhóm nhân viên an ninh lao tới. Cobb bỏ chạy.
Một tiếng súng vang lên. Cobb dừng lại. Cả thế giới xoay tròn quanh anh. Cobb ngã xuống. Anh đã trúng đạn. Vết đỏ trên ngực trái anh đang loang dần.
Saito nhìn về phía một góc khuất trong sân bay. Một người phụ nữ không rõ mặt, gợi cảm trong bộ đồ dạ tiệc màu đen đang đứng nhìn Cobb, bàn tay cầm súng của cô ta buông thõng xuống một bên. Saito mỉm cười và gật đầu. Chúng ta không nhìn thấy mặt người phụ nữ, nhưng cô ta có một mái tóc ngắn màu hạt dẻ bồng bềnh.
Trên mặt đất, một con quay đang quay tròn.
Cobb giật mình tỉnh dậy trên một chiếc giường bệnh. Khuôn mặt anh đờ đẫn và hoảng hốt.
Trên người anh là một đống dây nhợ loằng ngoằng kết nối với những chiếc máy phức tạp mà ta thường thấy trong một căn phòng dành cho bệnh nhân hôn mê sâu.
Cobb đang mặc đồ bệnh nhân.
Một người phụ nữ trong trang phục y tá lao vào phòng. Người phụ nữ có khuôn mặt của Ariadne.
Qua lời kể của Ariadne, Cobb biết được mình vừa tỉnh dậy sau một tháng hôn mê. Cobb nhớ lại sự việc một tháng trước.
Cobb là một kiến trúc sư. Anh và vợ cũ Mal đã ly hôn được một năm, hai con Philippa và James sống với Mal. Cobb yêu vợ và anh không chấp nhận sự thật rằng hai người đã ly hôn. Anh luôn tìm cách để níu kéo cô trong khi Mal đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới. Khi Mal chuẩn bị kết hôn với Saito, một thương nhân người Nhật giàu có, Cobb đã nổi điên và lái xe đi tìm Mal. Anh gặp Mal, hai người cãi cọ. Mal bỏ lên xe cùng với Saito. Cobb đuổi theo hai người. Tai nạn xảy ra. Xe anh đâm vào xe của Saito. Cả 3 người cùng bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện.
Mal tỉnh dậy sau một ngày hôn mê. Saito và Cobb vẫn nằm trên giường bệnh. Saito bị nặng nhất và có nguy cơ không bao giờ tỉnh lại. Hằng ngày Mal vào chăm sóc Saito và ở bên anh. Cô thuê cô y tá Ariadne chăm sóc cho Cobb.
Ariadne tin rằng Cobb không muốn tỉnh lại vì anh không muốn chấp nhận sự thật rằng trong thế giới hiện thực anh đã mất Mal. Ariadne muốn kết nối Cobb lại với hiện thực. Hằng ngày cô trò chuyện với anh. Cô kể cho anh về những chuyến đi của mình tới Nhật Bản, tới Paris, tới những ngọn núi phủ tuyết quanh năm và những bờ biển. Cô cũng thuyết phục Cobb từ bỏ Mal và ký ức của hai người. Cô tin rằng tiềm thức của Cobb tiếp nhận những gì mình nói.
Cobb hỏi Ariadne về tình hình của Saito. Cô nói với anh rằng Saito vẫn đang hôn mê, và chưa thể nói trước được điều gì.
Một buổi sáng đẹp trời, Cobb ngồi trên xe lăn, Ariadne dẫn anh đi dạo. Khi hai người đi ngang sảnh, họ nghe tin Saito đã tỉnh dậy.
Cobb bảo Ariadne dẫn anh qua phòng Saito. Từ ngoài cửa nhìn vào, anh thấy Saito đang nằm trên giường. Mal đang nắm tay anh. Saito nhìn thấy Cobb, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Mal quay ra cửa và nhìn thấy Cobb. Cô mìm cười với anh. Cobb thấy Mal đang khóc.
Cobb mỉm cười với Mal và Saito.
Cobb nói với Ariadne 'Let's go'.
Trên hành lang bệnh viện chỉ còn bóng lưng của Ariadne đang đẩy chiếc xe lăn của Cobb đi xa dần."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét