Lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình làm được một cái gì đó. Dù nó chỉ là bản đề cương chi tiết 15 trang của một kịch bản phim điện ảnh nhảm nhí mà mình đã nghĩ ra sau một lần đi xem bói, nhưng nó vẫn khiến mình hạnh phúc khi lần đầu tiên nặn được một ý tưởng thành hình. Dù chỉ là hình ảnh phác họa ban đầu, vẫn cần rất nhiều lần chỉnh sửa, nhiều ngày tô màu để tạo nên bức tranh cuối cùng là một kịch bản hoàn thiện, nhưng nó cũng đã là rất nhiều so với sự lười biếng vô tổ chức của mình trong suốt những năm qua.
Trước đây mình luôn hành động theo bản năng, nghĩ rằng chỉ cần mình có năng khiếu là có thể làm được một điều gì đó mà không cần phải học, giờ thì mình đã hiểu được việc học có giá trị như thế nào.
Và có thể đạo diễn hoặc nhà sản xuất sẽ ném cái đề cương ấy vào sọt rác ngay sau khi đọc dòng logline cuối cùng, nhưng mình đã biết giá trị của kinh nghiệm và thất bại, nên lần này mình sẽ không bỏ cuộc đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét