Tôm Hùm là một phim lạ nhất mà mình xem trong quãng thời gian gần đây. Nó lạ cũng phải, bởi nó là phim Hy Lạp, không phải phim Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ hay Anh mà mình thường xem.
Ở trong thế giới của Tôm Hùm, người ta tống cổ lũ người độc thân vào một khách sạn, ở đó, lũ người độc thân có một thời hạn để kiếm cho bằng được một người bạn đời, nếu không thì sẽ bị biến thành một con vật. Anh nhân vật chính, vì mình không nhớ tên nhân vật nên gọi là ngài Kính Cận vậy, ngài Kính Cận bị tống tới khách sạn, dắt theo một con chó vốn là người anh trai của mình, do không hoàn thành chỉ tiêu tìm được một người bạn đời trong quãng thời gian sống ở khách sạn nên đã chọn bị biến thành chó. Anh Kính Cận dự định nếu không tìm được bạn đời, anh sẽ chọn được biến thành một con Tôm Hùm, vì nó có thể sống tới hơn trăm tuổi, và vì anh cũng thích bơi và thích đại dương.
Công việc hàng ngày của những người ở khách sạn là đi săn những kẻ cô đơn. Săn được một người thì sẽ được cộng thêm một ngày sống làm người. Những kẻ cô đơn là những kẻ không chịu kết đôi, nhưng cũng không chịu để bị biến thành con vật nên đã chạy trốn vào rừng. Họ cũng có những quy định và điều luật riêng. Trong đó có việc phải tuyệt đối trung thành với cuộc sống độc thân.
Trong thời gian ở khách sạn, anh Kính Cận đã làm quen với anh Cao Kều và anh Béo Ị. Anh Cao Kều vì không muốn bị biến thành con vật nên đã tự đập bể mũi mình, giả vờ bị chảy máu cam để làm quen và yêu cô Máu Cam. Ảnh chính là nguồn cảm hứng để anh Kính Cận quyết tâm theo đuổi cô Máu Lạnh. Ảnh không muốn bị biến thành một con vật. Bị biến thành động vật hẳn là một điều chả dễ chịu gì, bởi thế nên bà cô Quá Lứa mới tìm mọi cách gạ gẫm anh, và khi không gạ gẫm được ai, thì bả đã chọn cách rơi tự do từ tầng 3 xuống mặt đất chứ nhất quyết không chịu biến thành con vật mà mình đã chọn, dù đó là con gì.
Cô Máu Lạnh là một phụ nữ rất lạnh lùng, cô ta đi săn rất giỏi nên sống rất nhởn nhơ vì số ngày của cô ta liên tục được cộng thêm. Nhờ đóng giả là một kẻ máu lạnh thành công, anh Kính Cận đã cua được cô Máu Lạnh và hai người chính thức chuyển sang căn phòng dành cho các cặp đôi. Nhưng một ngày cô Máu Lạnh đã giết con chó Anh Trai của anh Kính Cận, anh Kính Cận, với sự giúp sức của cô Hầu Phòng, đã bắt được cô Máu Lạnh và biển cổ thành một con vật. Con gì thì ảnh từ chối tiết lộ.
Anh Kính Cận bỏ trốn vào rừng.
Ảnh quyết tâm sẽ sống cuộc sống độc thân giống như những người ở trong rừng mà họ đã đi săn. Ở trong rừng, anh đã gia nhập hội độc thân và thề sẽ trung thành với lối sống này và sẽ không được phép có tình cảm với bất cứ ai. Ở đây, anh Kính Cận đã gặp được cô Cận Thị. Tình yêu giữa họ đã nảy sinh vì họ đều bị cận =))) Nhưng tình yêu là một điều cấm kị trong khu rừng, nơi chỉ dành cho những kẻ hứa sẽ trung thành với sự độc thân. Họ sẽ phải đối mặt với sự truy xét gắt gao của Thủ Lĩnh và phải lựa chọn để có thể được sống với tình yêu của mình.
Cách dẫn dắt của phim khiến mình không có cảm giác đang xem phim, mà như đang đọc một cuốn truyện tự sự hài hước có hình ảnh đi kèm vậy. Thậm chí, có đôi lúc, mình nghĩ rằng, ối, nếu phim này mà được chuyển thể thành tiểu thuyết thì sẽ hay lắm nè, hay như Xứ sở diệu kỳ tàn bạo của Murakami ấy. Thông thường mình sẽ dễ thấy nhàm chán hay buồn ngủ bởi lối dẫn dắt kể lể ấy, nhưng Tôm Hùm là một ngoại lệ. Lối dẫn dắt ấy chỉ càng khiến nó có thêm chất thơ và chiều sâu.
Tôm Hùm là một ẩn dụ lạnh lùng. Có thể có người sẽ không chịu đựng được sự lạnh lùng của nó. Các nhân vật hành xử một cách lạnh lùng như những chiếc máy. Cũng phải, họ chỉ là những nhân vật mang chức năng truyền tải ẩn dụ nên họ không cần có tính người. Không cần cười, không cần khóc, không cần thay đổi nét mặt hay cảm xúc. Đến cả làm tình, họ cũng thực hiện một cách vô cảm. Chỉ những người mang trong mình tình yêu, như cô Cận Thị và anh Kính Cận, mới có thể cười và hôn nhau một cách say mê.
Có người nói rằng bộ phim là một sự giễu cợt những thói quen của xã hội, khi con người cứ phải kết đôi chỉ vì ai cũng làm vậy. Nhưng mình thấy nghĩ vậy thì tầm thường quá. Nếu bi kịch của con người chỉ là do xã hội tạo ra thì nó chẳng có gì đáng nói. Đối với mình, thứ đáng để xem xét hơn chính là Nỗi Cô Đơn - thứ bản năng nguyên thủy luôn tồn tại trong mỗi con người. Mình muốn nghĩ rằng, sở dĩ con người nhiều lúc ép mình kết hôn là vì sợ cô đơn.
Nghĩ như vậy, thì Tôm Hùm trong lòng mình mới không trở nên tầm thường đi được. Dù nói gì, đây cũng là một bộ phim rất lạ và hay theo đúng kiểu Châu Âu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét