Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2019

Mắt Biếc - Không nằm ngoài dự đoán

Mình chưa đọc Mắt Biếc. Mình vốn không phải là fan của Nguyễn Nhật Ánh. Hồi trẻ có đọc qua vài quyển, thấy cũng dễ thương, hài hước, dễ đọc, và dễ quên. Đối với mình đó đơn giản là những câu chuyện nhẹ nhàng dễ thương, có thì đọc để giải trí cho vui.

Hồi đầu khi người ta chuyển thể truyện của Nguyễn Nhật Ánh thành phim, mình khá ngạc nhiên, vì mình không nghĩ là truyện của Nguyễn Nhật Ánh phù hợp để chuyển thể. Đơn giản là vì cái hay nhất trong truyện của Nguyễn Nhật Ánh chính là ngôn ngữ kể chuyện hài hước dí dỏm dễ thương của ổng chứ không phải là chiều sâu của nội dung. Ngôn ngữ điện ảnh, dù được hỗ trợ tích cực bởi cả phần nghe và phần nhìn, cũng không cách nào lột tả được hết cái hay của ngôn ngữ viết. Bởi vậy sự thành công của Cô Gái Đến Từ Hôm Qua hay Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh khiến mình thực sự ngạc nhiên.

Mình đi xem Mắt Biếc vì hai lí do. Lí do thứ nhất là vì nghe nói biên kịch của phim là A Type Machine. Mình khá tin tưởng ở A Type Machine. Mình tò mò muốn xem đội đó sẽ xử lí một câu chuyện văn học đều đều nhàn nhạt như thế nào. Lí do thứ hai là vì cô Trang đã xem nó và bảo mình hãy xem để cùng tung hứng với cổ trong cuộc hẹn ngày mai. Có lẽ cổ thấy quá lạc lõng giữa một rừng review khen ngợi nên cần một đồng minh để có thể cùng ngồi nói xấu bộ phim điện ảnh 100 phút ấy.

Và có lẽ mình đã không khiến cổ thất vọng. Chỉ có A Type Machine khiến mình thất vọng thôi.

Phải nói là phim khá chỉn chu. Mình khá dễ tính về mặt hình ảnh nên màu phim và những góc máy được chọn đủ để mình thỏa mãn về mặt thị giác. Ngoại hình của các diễn viên cũng rất đẹp. Đạo diễn khá đầu tư về mặt bối cảnh trước năm 1975. Diễn xuất của các diễn viên tuy không được gọi là xuất sắc, và chẳng có tí phản ứng hóa học nào, nhưng cũng khá tròn vai. Về phần nhạc phim, tuy một số đoạn hơi bị lạm dụng nhạc trước 1975 xập xình để tạo hiệu ứng phồn hoa đô hội, nhưng cũng không khiến mình khó chịu lắm. Và dù mình chẳng ấn tượng gì về bài hát Có chàng trai viết lên cây gì đó của Phan Mạnh Quỳnh nhưng các đoạn  nhạc không lời nghe đồn do dàn nhạc giao hưởng Bulgari biểu diễn trong một số phân đoạn phim khá hợp và hay.

Tuy nhiên, tất cả không cứu vãn được một cốt truyện nhạt nhẽo. Đối với mình, cái quan trọng nhất của một bộ phim là phần kịch bản, cụ thể hơn, là cốt truyện. Cốt truyện của phim Mắt Biếc thật sự nhạt. Có lẽ nó không dở, chỉ nhạt thôi. Mình không ngờ là năm 2019 rồi mà người ta vẫn còn bị cảm động bởi một câu chuyện tình yêu đơn phương nhạt nhẽo cũ kỹ với tình tiết chậm rì rì và không có cao trào như vậy. Mình thề, mình thấy ngôn tình Tung Của còn hay hơn nhiều lần. Với một cốt truyện như vậy, mình nghĩ Victor Vũ chỉ cần làm 1 video ca nhạc khoảng chừng 10-15 phút là đủ để diễn tả những cảm xúc cũng như tình tiết trong phim.

Điện ảnh Việt Nam vẫn thực sự vẫn thiếu kịch bản tốt.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

Và những ngày thuộc về phim ngôn tình

Dạo này công việc khá bận và áp lực, nên mình bỗng dưng rửng mỡ muốn xem phim ngôn tình, mà nhất định là ngôn tình sủng, chứ không phải là ngôn tình ngược như vẫn thường thích. Công việc đã đủ mệt mỏi rồi, nên mình không muốn đau đầu khi xem phim nữa. Mình chỉ muốn xem những gì ngọt ngào, dịu dàng, mộng mơ. Và thế là thời kì cày phim ngôn tình thanh xuân vườn trường bắt đầu.

Thực lòng mà nói thì mình không thích ngôn tình tổng tài - nhân viên lắm. Dù đã già nhưng mình thích xem phim thanh xuân vườn trường, bởi những tình cảm trong đó thật đẹp đẽ, dù là mộng mơ nhưng nó cũng chưa hẳn xa rời thực tế lắm, bởi các nhân vật nam chính trong đó dù được tô vẽ hoàn hảo ra sao thì vẫn mang hình dáng của những hotboy học đường mà ta có thể bắt gặp đâu đó ngoài đời thực.

Mở màn cho chuỗi ngôn tình là "Gửi thời thanh xuân ấm áp của chúng ta". Phải nói là phim cực kì dễ thương. Các bộ ngôn tình mình xem thì thường tập trung khai thác tâm lí và hành động của nhân vật nữ, nhưng phim này có những phân cảnh miêu tả sự ngố tàu của nam chính (cùng tập đoàn phòng thí nghiệm vật lý) khá hài hước. Tính cách nhân vật nữ chính và nam chính cũng như các nhân vật phụ khác đều đáng yêu, không bị làm quá mà thành phản cảm như 1 số phim teen khác. Phim không cố tình miễn cưỡng tạo vẻ kun ngầu cho nam chính, hay nét cá tính cho nữ chính. Mọi thứ đều vừa phải và dễ đồng cảm. Diễn xuất của diễn viên trong phim theo mình là trọn vẹn. Ngoại hình các diễn viên đều sáng, đặc biệt là hai bạn nam nữ chính. Cốt truyện phim dù không có gì đặc sắc nhưng cực kì dễ thương. Nói chung nhận xét về phim thì mình không biết nói gì hơn ngoài hai từ dễ thương.

Phim thứ 2 là "A little thing called first love", bộ phim khiến mình dành phần lớn thời gian để đoán xem phim do Đài Loan hay đại lục làm, và giờ mình vẫn chưa có câu trả lời. Mình phân vân xuất xứ của nó vì bộ phim ngây ngô đúng kiểu Đài Loan, với những nhân vật kì cục, ví dụ như nhân vật cô giáo thiết kế thời trang. Phim khá dễ thương. Nếu cho điểm "Thanh xuân ấm áp" là 9/10, thì A little thing sẽ là 5. Phim kể về 1 cô gái yêu đơn phương một đàn anh khóa trên từ hồi cấp 3 lên tới tới tận đại học. Nhìn chung là cốt truyện có vẻ khá ổn dù không có gì mới mẻ đặc sắc, nhưng chính bản thân các nhân vật và mối quan hệ của các nhân vật được xây dựng khá nhạt. Mình không thấy lý do để nam chính thích nữ chính. Tình cảm của nam phụ với nữ chính còn có vẻ hợp logic hơn. Thật ra phim không đến nỗi tệ, đủ để các cháu phan gơn mộng mơ. Nhưng mình già rồi, nên mình cần cái gì đó thật hơn một chút.

Và may mắn là tiếp theo đó mình xem "Unrequited love", tên tiếng Trung là "Thầm yêu: Quất sinh hoài nam". Phim cũng nói về tình yêu đơn phương của một cô gái dành cho hot boy của trường từ cấp 3 lên tận đại học. Phim có không khí khá buồn, khá lãng mạn, nhưng với mình, nó khá chân thật, nhưng không vì thế mà thiếu đi sự ngọt ngào trong những phân cảnh của nam nữ chính. Tính cách nhân vật nữ khá cứng, mộng mơ, sống nội tâm, không ngây thơ hồn nhiên như nhân vật nữ chính ở hai phim trước, nhưng mình thích kiểu nhân vật nữ chính như vậy nhất. Nam chính cũng không đẹp theo kiểu tiểu thịt tươi công tử bột trắng muốt mà trông khá rắn rỏi, da ngăm. Diễn xuất nữ chính ổn, diễn xuất nam chính thì chưa thỏa mãn mình lắm. Không hẳn nam chính diễn dở, mà chỉ vì mình thấy vẫn có thể tốt hơn nữa, có thể làm mình rung động thêm nữa. Mà có khi đó không phải lỗi của diễn viên, có thể đó là vấn đề kịch bản thôi. Nhưng dù sao thì đây cũng là một bộ phim khiến mình khá thỏa mãn.

Thời kì hường phấn mộng mơ của mình vẫn chưa kết thúc. Nhưng mình không thể tìm thêm phim nào tương tự như Quất sinh Hoài nam nữa. Mình có xem thử Anh chỉ thích em, nhưng không cảm nổi diễn xuất của nữ chính, dù cô ấy rất xinh đẹp. Mình thực sự muốn tiếp tục đắm chìm trong không khí ngôn tình ngọt ngào hường phấn này huhu.


Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

09.11.2019: Gia đình Addams và Gia đình Triều Tiên




Gia đình Addams và Gia đình Triều Tiên

Hôm nay mình tình cờ xem được 2 video tưởng như chẳng liên quan với nhau nhưng lại khiến mình có một sự liên hệ thú vị. Video đầu tiên là một clip hơn 4 phút về chuyến đi du lịch Triều Tiên của một anh công dân Hồi Giáo Israel. Video thứ 2 dài hơn rất nhiều, là bộ phim hoạt hình Gia đình Addams mà chiều nay mình xem cùng cô Trang ở CGV.

Cả 2 video này đều nói về một tập hợp những cá thể đứng ngoài dòng chảy chung của xã hội. Họ được miêu tả như những con ngáo ộp, kì quặc, khó hiểu. Và có một bộ phận tự cho mình là thượng đẳng hơn, muốn được đồng hóa họ, biến những kẻ ngoài rìa xã hội kia thành những kẻ giống như mình mà chẳng hề quan tâm xem những kẻ lập dị kia có muốn bình thường giống họ hay không.

Trước tiên phải nói về phim Gia đình Addams. Đây là một bộ phim theo mình là hay. Dù kịch bản vẫn còn hơi đuối, phần giải quyết vấn đề hơi vội và quá dễ dàng, nhưng nhìn chung bộ phim xây dựng được một thế giới khá đặc sắc, tính cách nhân vật ấn tượng, nhiều câu thoại hài hước, đường dây câu chuyện cũng hấp dẫn, khiến một đứa vốn ghét xem mấy thứ kinh dị như mình cũng bị cuốn vào các tình tiết.

Đại loại là phim kể về Gia đình Addams, vốn là một gia đình có ngoại hình và sở thích là những thứ kì quái và gớm ghiếc, đi đâu cũng bị người dân xua đuổi. Cuối cùng, họ tìm được một nhà thương điên rùng rợn bị bỏ hoang trên đỉnh núi, phù hợp với sở thích kỳ quái của họ. Cặp vợ chồng mới cưới nhà Addams chuyển tới sống ở đó, sinh con đẻ cái. Suốt 13 năm liền, tất cả các hoạt động của họ đều diễn ra bên trong khuôn viên nhà thương điên, giữa lớp sương mù bao phủ dày đặc, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Rồi một ngày, lớp sương mù tan, hình ảnh nhà thương điên đáng sợ trên đỉnh núi lọt vào khung hình của một chương trình truyền hình bất động sản. Người ta lo sợ gia đình Addams kì quái sẽ trở thành mối đe doa của người dân trong thị trấn ở phía dưới. Bà chủ đầu tư của khu đô thị mới xây dựng tới gõ cửa nhà Addams và đề nghị gia đình này hãy sơn sửa lại ngôi nhà theo phong cách đô thị hường phấn cho giống những ngôi nhà bình thường khác. Tất nhiên nhà Addams không chịu. Họ muốn sống đúng với sở thích của họ, dù đó là những thứ kì quái và gớm ghiếc theo tiêu chuẩn thông thường.

Khi ngồi xem phim, trong đầu mình cứ nghĩ đến hình ảnh của đất nước Triều Tiên trong cái clip của NAS mới xem lúc trưa. Triều Tiên chính là gia đình Addams của thế giới thực. Rất nhiều người nhìn đất nước ấy như nhìn những sinh vật kì quái, đáng thương, và mong người dân Triều Tiên được sống tự do và hạnh phúc như họ. Và nói thật, mình ghét cái kiểu tỏ ra thượng đẳng bằng cách cho rằng mình tự do hạnh phúc hơn người khác như vậy. Mình nghĩ rằng số phận đất nước Triều Tiên là do người dân Triều Tiên tự quyết định. Mình ghét việc họ lấy tiêu chuẩn dân chủ tự do của bản thân ra để áp đặt và đánh giá về sự hạnh phúc của người dân Triều Tiên, bởi thật ra những kẻ tự xem mình là dân chủ cấp tiến phương Tây này, cũng chỉ đang hành xử và suy nghĩ bởi sự áp đặt mà hệ thống xã hội của họ tạo nên thôi. Đừng nghĩ rằng sự áp đặt này là văn minh tiến bộ hơn sự áp đặt khác.

Thông điệp của bộ phim Gia đình Addams chính là tôn trọng sự khác biệt. Có thể gia đình Addams không giống chúng ta, nhưng nếu họ cảm thấy muốn sống như vậy, thì đó là lựa chọn của họ, và chúng ta không có quyền can thiệp. Thiết nghĩ, gia đình Triều Tiên cũng cần được tôn trọng như vậy.

(Mà bản thân anh Hồi Giáo kia, anh sẽ nghĩ gì nếu có nhiều kẻ vô thần như mình nghĩ rằng ảnh thật khổ sở và mất tự do vì bị kìm kẹp trong mớ giáo lý của Hồi giáo?)

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2019

Signal và Tunnel: Đỉnh cao và vực sâu

Signal quả không hổ danh là phim Hàn hay nhất 2016. Một bộ phim hoàn hảo từ kịch bản, diễn xuất, quay phim cho tới âm nhạc. Ngay khi tiếng đàn ghi ta dây sắt cùng giọng hát nam trầm vang lên ở đầu phim, mình đã biết rằng đây sẽ không chỉ đơn giản là một bộ phim điều tra phá án bình thường. Và quả là nó đã không làm mình thất vọng. Hơi tiếc khi gần hết năm 2019 mới xem nó bởi hồi trước mình vốn không thích Kim Hye Soo. Định kiến quả thực là không tốt. Dù những tập cuối có làm mình khá thất vọng vì bị đuối hơn so với những tập trước, nhưng đối với mình thì nó vẫn là đỉnh cao.

Tunnel thì ngược lại. Nó làm mình đi từ thất vọng này tới thất vọng khác. Phải nói là Tunnel có một cốt truyện khởi đầu khá tốt, tuy nhiên càng triển khai lại càng lỗi khi liên tiếp để các nhân vật chính mắc sai lầm, thường là hành động một mình và tự rơi vào nguy hiểm. Nhiều tình tiết khá dễ đoán. Mình cũng ghét khi kịch bản để lộ nhiều dấu vết để người xem khá dễ đoán về hung thủ thực sự và tiết lộ nó ngay từ giữa phim. Chả hiểu biên kịch nghĩ gì. Kịch bạn vẫn có thể để cho nhân vật chính tìm ra tung tích thủ phạm mà không cần để khán giả đoán được trước hay biết được trước cơ mà.

Diễn xuất dàn diễn viên cũng không thuyết phục mình lắm, đặc biệt là nam chính. Thi thoảng mình còn thấy vẻ gượng gạo trên gương mặt anh ta khi anh ta trợn mắt mắng mỏ đàn em.

Thật đáng tiếc vì lẽ ra Tunnel cũng có thể xuất sắc như Signal, nếu kịch bản chắc tay hơn và dàn diễn viên thuyết phục hơn một chút, bởi đạo điễn đã làm được những thước phim đã rất chân thực và rất đẹp rồi. Âm nhạc thì mình không có chút ấn tượng nào.


P/S: Ost của Signal. Âm nhạc quả là có thể nói lên được gu của đạo diễn, và đôi khi mình có thể biết phim đó có hợp gu mình hay không vì mấy bài ost. Ví dụ như K2 chẳng hạn.