Mình chưa đọc Mắt Biếc. Mình vốn không phải là fan của Nguyễn Nhật Ánh. Hồi trẻ có đọc qua vài quyển, thấy cũng dễ thương, hài hước, dễ đọc, và dễ quên. Đối với mình đó đơn giản là những câu chuyện nhẹ nhàng dễ thương, có thì đọc để giải trí cho vui.
Hồi đầu khi người ta chuyển thể truyện của Nguyễn Nhật Ánh thành phim, mình khá ngạc nhiên, vì mình không nghĩ là truyện của Nguyễn Nhật Ánh phù hợp để chuyển thể. Đơn giản là vì cái hay nhất trong truyện của Nguyễn Nhật Ánh chính là ngôn ngữ kể chuyện hài hước dí dỏm dễ thương của ổng chứ không phải là chiều sâu của nội dung. Ngôn ngữ điện ảnh, dù được hỗ trợ tích cực bởi cả phần nghe và phần nhìn, cũng không cách nào lột tả được hết cái hay của ngôn ngữ viết. Bởi vậy sự thành công của Cô Gái Đến Từ Hôm Qua hay Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh khiến mình thực sự ngạc nhiên.
Mình đi xem Mắt Biếc vì hai lí do. Lí do thứ nhất là vì nghe nói biên kịch của phim là A Type Machine. Mình khá tin tưởng ở A Type Machine. Mình tò mò muốn xem đội đó sẽ xử lí một câu chuyện văn học đều đều nhàn nhạt như thế nào. Lí do thứ hai là vì cô Trang đã xem nó và bảo mình hãy xem để cùng tung hứng với cổ trong cuộc hẹn ngày mai. Có lẽ cổ thấy quá lạc lõng giữa một rừng review khen ngợi nên cần một đồng minh để có thể cùng ngồi nói xấu bộ phim điện ảnh 100 phút ấy.
Và có lẽ mình đã không khiến cổ thất vọng. Chỉ có A Type Machine khiến mình thất vọng thôi.
Phải nói là phim khá chỉn chu. Mình khá dễ tính về mặt hình ảnh nên màu phim và những góc máy được chọn đủ để mình thỏa mãn về mặt thị giác. Ngoại hình của các diễn viên cũng rất đẹp. Đạo diễn khá đầu tư về mặt bối cảnh trước năm 1975. Diễn xuất của các diễn viên tuy không được gọi là xuất sắc, và chẳng có tí phản ứng hóa học nào, nhưng cũng khá tròn vai. Về phần nhạc phim, tuy một số đoạn hơi bị lạm dụng nhạc trước 1975 xập xình để tạo hiệu ứng phồn hoa đô hội, nhưng cũng không khiến mình khó chịu lắm. Và dù mình chẳng ấn tượng gì về bài hát Có chàng trai viết lên cây gì đó của Phan Mạnh Quỳnh nhưng các đoạn nhạc không lời nghe đồn do dàn nhạc giao hưởng Bulgari biểu diễn trong một số phân đoạn phim khá hợp và hay.
Tuy nhiên, tất cả không cứu vãn được một cốt truyện nhạt nhẽo. Đối với mình, cái quan trọng nhất của một bộ phim là phần kịch bản, cụ thể hơn, là cốt truyện. Cốt truyện của phim Mắt Biếc thật sự nhạt. Có lẽ nó không dở, chỉ nhạt thôi. Mình không ngờ là năm 2019 rồi mà người ta vẫn còn bị cảm động bởi một câu chuyện tình yêu đơn phương nhạt nhẽo cũ kỹ với tình tiết chậm rì rì và không có cao trào như vậy. Mình thề, mình thấy ngôn tình Tung Của còn hay hơn nhiều lần. Với một cốt truyện như vậy, mình nghĩ Victor Vũ chỉ cần làm 1 video ca nhạc khoảng chừng 10-15 phút là đủ để diễn tả những cảm xúc cũng như tình tiết trong phim.
Điện ảnh Việt Nam vẫn thực sự vẫn thiếu kịch bản tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét