Có 2 loại tác giả ngôn tình: Loại 1 là loại viết để gửi gắm mơ mộng, mà trong truyện họ sẽ hóa thân thành nhân vật chính và sống cuộc đời nhân vật chính, và chỉ nhân vật chính mà thôi, loại thứ 2 là loại viết để giải phóng trí tưởng tượng, trút bỏ tâm tư, đúc kết thế giới quan mà mình chiêm nghiệm được, họ chính là tất cả các nhân vật, họ sống cuộc đời của tất cả các nhân vật mà mình vẽ nên. Loại 1 tất nhiên nông cạn, giống mấy em viết ngôn tình để được hóa thân thành lọ lem yêu hoàng tử. Loại 2 là những người thực sự hiểu từng nhân vật của mình, cảm thông với nhân vật cũng như cuộc đời mà nhân vật phải sống. Thành ra khi đọc loại thứ 2, ta phải đóng vai trò là người quan sát câu chuyện, chứ không cần hóa thân thành bất cứ nhân vật nào để mộng mơ rằng kết cục ấy sẽ xảy đến với mình. Tân Di Ổ chính là loại thứ hai.
Thế giới của Tân Di Ổ thực sự không phải là những giấc mơ hoang đường. Dù đó là những câu chuyện tưởng tượng li kì được sắp xếp rất chặt chẽ và có nhiều chi tiết trùng hợp không ngẫu nhiên, nhưng lại luôn luôn có cảm giác rất chân thật. Những nhân vật trong truyện của Tân Di Ổ dường như đẹp đẽ là thế, nhưng cũng đầy khiếm khuyết như tất cả những con người trong cuộc sống, và đều phạm sai lầm, hoặc cố chấp với sai lầm.
Tình yêu đối với mình thường là thế này: Nó là độc nhất. Kiểu nếu như mình yêu thì nhất định là yêu. Không yêu thì nhất định là không yêu. Nếu ban đầu mình đã không thích người đó, thì cho dù người ta có làm những điều gì đi chăng nữa, mình cũng không thể yêu được họ, bởi đơn giản mình và họ không hợp. Bởi vậy trước đây khi xem phim hay đọc truyện mình không hiểu nổi khi người ta cố tranh giành được ở bên một người không yêu mình làm gì. Ví dụ như lấy một người mình yêu mà không yêu mình chẳng hạn. Có được thể xác mà không có được trái tim người ta thì có ý nghĩa gì cơ chứ! Nhưng khi đọc Cho Anh Nhìn Về Em, mình mới thấy cảm thông cho tâm tư của những kẻ như vậy.
Nhân vật nam chính Hàn Thuật trong Cho Anh Nhìn Về Em kỳ thực là một kiểu con trai mà mình khá ghét: có được tí nhan sắc, học lực và gia thế, nhưng tự phụ, trẻ con, hiếu thắng và ích kỉ. Cái khiến mình đọc đi đọc lại câu chuyện này nhiều lần đến vậy, chính là tình yêu của anh ta dành cho Tạ Cát Niên. Tình yêu ấy thật đáng thương.
Thật ra nếu phân tích nhân vật một cách kĩ càng, thì Hàn Thuật và Cát Niên không hề hợp nhau: Một Hàn Thuật trẻ con, hiếu thắng, ích kỉ, sống một cuộc đời được trải hoa hồng; một Tạ Cát Niên mộng mơ nhưng sớm trưởng thành, cứng cỏi, lãnh đạm, sống một cuộc đời đầy trắc trở. Nhưng họ vẫn ở cạnh nhau vì sợi dây của số phận. Có lẽ đó là cái mà người ta gọi là duyên nợ. Hàn Thuật nợ Cát Niên, và phải dành cả đời mình để trả cho cô.
Đôi khi, mình thấy chán ghét cuộc sống tẻ nhạt của bản thân bởi thấy mình chẳng có duyên nợ với ai cả. Tất cả những mối quan hệ cho tới giờ, dù từng là tình yêu, cũng đến với mình không phải bởi duyên nợ, mà bởi vì sự ngu ngốc ngộ nhận của bản thân mình.
(Note viết dở 2 năm trước)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét