Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

The Windmills of Your Mind - Những bản thu mình thích nhất

 Mình không nhớ vì sao, mà từ gần một tuần nay mình bị ám ảnh bới The Windmills of Your Mind. Mình đã nghe nó từ hơn 10 năm trước, có một đợt nó cũng là bài hát yêu thích của mình, nhưng không hiểu sao lần này nghe lại mình lại bỗng bị ám ảnh nhiều đến thế. Gần như cả tuần nay lúc nào giai điệu cùa nó cũng vang lên trong đầu mình.

Round like a circle in a spiral, like a wheel within a wheel

Never ending or beginning on an ever spinning reel

Like a snowball down a mountain, or a carnival balloon

Like a carousel that's turning running rings around the moon

Like a clock whose hands are sweeping past the minutes of its face

And the world is like an apple whirling silently in space

Like the circles that you find in the windmills of your mind!

Thậm chí hôm nay trong lúc làm việc, mình không chịu được mà ngân nga giai điệu mấy câu đầu, có em nhân viên ở chỗ làm còn bảo, lần đầu tiên em thấy chị hát. Đúng là vậy. Đúng là đã lâu lắm rồi mình mới lại muốn nghe một bài hát cả ngày và hát theo nó cả ngày như thế. Cũng hiếm khi mà có nhiều phiên bản của bài hát này được mình thích đến vậy. Mình đã tìm nghe hầu hết các phiên bản có thể tìm thấy trên Youtube, và đây là những bản mà mình thích nhất.


1. Alison Moyet 


Mình không nhớ hồi mười mấy năm trước mình nghe của ai, nhưng chắc chắn không phải bản này. Hồi đó mình nghe là một giọng nữ rất mỏng, nên khi nghe giọng hát dày và ấm của bản thu này, mình đã rất ngạc nhiên khi thấy nó hợp đến thế. Kết hợp với những hình ảnh trong video, nó thực sự khiến mình mê mẩn. Mình vốn là một đứa thích nhạc cũ, nhưng xem phim thì mình thích phim mới, mình không xem nổi các phim trước năm 1980. Thế nhưng những thước phim được dùng ở trong video này khiến mình bỗng muốn xem bộ phim sản xuất năm 1968 ấy. Thực sự là nó quá đẹp.

2. Barbara Streisand


Mình cực kì thích đoạn đầu khi Barbara Streisand hát chay không nhạc. Lúc mới nghe mình đã thốt lên, sao mà hát chay nghe lại có thể hay hơn lúc có nhạc đệm thế này được. Nhưng mà mình cũng chỉ thích nghe đoạn đầu đó thôi, đoạn sau mình không thích lắm, vì mình không cảm nhận được sự rối bòng bong trong tâm trí của bản thu này.

3. Eva Mendes 


Mình thích bản này không phải vì Eva hát hay, mặc dù đúng là cô ấy hát hay thật. Mình thích vì cổ quá đẹp thôi. Mình cứ mở đi mở lại bản này chỉ để ngắm Eva Mendes. Cổ có một khuôn mặt thật mạnh mẽ, sexy, và nhìn thông minh chết đi được!

4. Ray Conniff and The Singers


Mình còn chả biết  Ray Conniff là ai, nam hay nữ, và cả những ca sĩ hát cùng là ai, nhưng đây có lẽ là bản thu The Windmills of Your Mind khiến mình thích nhất cho tới lúc này. Thật buồn cười khi một bài hát nói về tâm trạng rối bời xoay mòng mòng của con người lại được thể hiện bởi một dàn đồng ca nghe có vẻ nhịp nhàng và hào hùng thế này. Theo nhiều người, đáng lẽ nó phải được hát nhanh và điên loạn câu sau dính vào câu trước như cách mà Eva Mendes hát. Nhưng mình thì thấy không phải lúc nào con người cũng thể hiện cái điên loạn của mình ra ngoài. Thực sự là những cơn điên được che giấu dưới cái vỏ bọc bình thản và vui vẻ thì đáng sợ hơn nhiều. 

Lúc nghe bản thu này, mình cứ nghĩ tới một tên sát nhân đang mài dao và vui vẻ huýt sáo, trong đầu hắn đang nghĩ tới việc nên cắt vào đâu để nạn nhân của mình ít đau đớn nhất.

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

Dưới mưa dừng bước - Lê Cát Trọng Lý

 Đã lâu lắm rồi mình mới lại thích một bài hát của Lê Cát Trọng Lý. Chắc đây là bài đầu tiên mình thích kể từ năm 2009 tới giờ. Mặc dù mình vẫn chưa hiểu hết lời bài hát do nó chứa các hình ảnh liên quan tới Phật giáo, mà mình vốn không thích và không hiểu nhiều về đạo Phật, nhưng mình cực kì thích chất liệu âm nhạc của bài này.

Đoạn đầu trong bản thu, Lý có kể về một câu chuyện Phật giáo, là nguồn cảm hứng cho cổ viết bài này. Đại loại là có một anh chàng tới gặp một thiền sư và kể lể với thiền sư rằng ảnh đang vô cùng đau khổ, vì ảnh đã có vợ nhưng lại yêu một người khác rất nhiều. Thiền sư hỏi ảnh rằng, nếu ảnh đi dưới mưa và không có chỗ trú, thì ảnh sẽ làm gì? Ảnh nói rằng ảnh không biết. Ông thiền sư mới nói rằng, nếu vậy hãy dưới mưa dừng bước.

Mình không biết ý ông thiền sư ở đây khuyên anh kia dưới mưa dừng bước có phải là hãy dừng việc yêu người phụ nữ không phải vợ anh ta không, vì theo Lý hát thì tình yêu đó chính là con đường dẫn tới tăm tối, ngu dại. Nhưng nếu mình là người được khuyên anh kia, thì mình sẽ khuyên ảnh tiếp tục đi trên con đường mưa ấy, tiếp tục với tình yêu mà anh ta không thể dừng lại được kia, và bỏ quách vợ đi. Đó là cách giải thoát cho cả anh chàng, và chị vợ của mình. Vì làm sao có thể chỉ vì ông thiền sư nói dưới mưa dừng bước, mà anh ta sẽ bỗng dưng không yêu người kia mà quay về yêu vợ? Tình yêu đâu có đơn giản vậy? (Có lẽ bởi mình khuyên vậy nên không ai xin mình lời khuyên chăng?)

Mình thấy trong nhiều trường hợp, người ta đau khổ vì cố chấp nghĩ rằng tình yêu, hay mối quan hệ hôn nhân sẽ là mãi mãi. Nếu cứ thực tế hơn, chấp nhận rằng cuộc sống thay đổi, chấp nhận rằng sẽ có một ngày người mình yêu sẽ không còn yêu mình nữa, và rằng, việc người ấy đi yêu người khác không phải là một tội ác không thể dung thứ được, thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Ví dụ anh chồng trong câu chuyện thiền sư sẽ đơn giản về nói với vợ rằng, em ơi, mình chia tay đi, anh yêu người khác rồi. Tất nhiên, trong thực tế việc ly hôn nó sẽ rắc rối hơn nhiều, nhưng đại loại là, nếu người ta chấp nhận sự vận động tất yếu của cuộc sống, thì các cặp vợ chồng dễ thành thật với nhau hơn nhiều.

Như mình đã từng viết khi xem xong Frenchman's Creek, rằng lòng chung thủy là một khái niệm phi thực tế. Nó thực ra chỉ là một thứ trang sức phù phiếm mà đám đàn ông ở những thế kỷ trước dùng để trói buộc thể xác và tâm trí của những người phụ nữ họ chiếm hữu, để những người phụ nữ ấy ngoan ngoãn nằm nhà đợi họ khi họ đi ve vãn những phụ nữ khác. Mình không bao giờ đề cao lòng chung thủy trong một mối quan hệ. Nếu một ngày người mình yêu không còn yêu mình nữa, thì chỉ cần người ấy về nhà nói với mình, ê, anh không còn yêu em nữa, anh yêu người khác mất rồi, thì mình sẵn sàng chấp nhận nó, dù cho có đau khổ thế nào. Mình nghĩ việc mình chấp nhận nó sẽ bớt đau khổ hơn nhiều so với việc không chấp nhận và  cố chấp nghĩ rằng người ấy sẽ phải yêu mình mãi mãi.

Nhiều người, thậm chí phim ảnh cũng xây dựng vậy, cứ nghĩ rằng việc thay lòng đổi dạ trong tình yêu là một tội ác gì đó kinh khủng lắm. Trong khi nó chỉ là một phần tất yếu của cuộc sống thôi. Đòi hỏi một người yêu mình phải yêu mình mãi mãi, không bao giờ thay đổi, mới là độc ác (thật ra cũng không hẳn độc ác, nhưng mà mình vốn cực đoan nên cứ dùng từ ấy vậy), bởi nó phủ nhận việc con người ta trưởng thành và (có thể là) trở thành một phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình. Chung thủy, nghĩa là trước sau như một, là một việc phi thực tế, bởi nó yêu cầu sự bất biến về mặt tâm hồn và nhận thức của con người, trong khi chúng ta thì luôn thay đổi theo từng ngày. Việc khư khư giữ nguyên cảm xúc hay suy nghĩ của mình về một sự vật, sự việc hay con người, không liên quan gì tới đạo đức.

Có lần mình xem được một đoạn trích trong một bộ phim Việt Nam kể về một cặp đôi thanh niên sống cùng làng và yêu nhau. Rồi một ngày, chàng trai đỗ đại học, lên thành phố học, còn nàng thì ở lại quê tiếp tục sống cuộc sống giản đơn của mình. Ở thành phố, chàng trai gặp và yêu một cô gái khác. Mình không theo dõi tiếp nên không biết chuyện phim sau đó thế nào, nhưng dưới phần bình luận tất nhiên là một tràng dài sỉ vả chàng trai ấy, rồi kêu bọn đàn ông là đồ tồi, vân vân và vân vân. Mình thì chỉ thấy chàng trai ấy sai vì đã không dứt khoát với cô bạn gái dưới quê, còn chuyện chàng ta gặp và yêu một cô gái khác phù hợp với tâm hồn và trí tuệ của cậu ta hơn là một điều hết sức dễ cảm thông. 

Có lẽ mình đã viết quá dài và quá lan man chỉ vì một bài hát rồi. Tóm lại thì, tình yêu là một thứ không phải bất biến, và việc thay lòng đổi dạ trong tình yêu không phải là một tội ác. Nó chỉ diễn ra theo quy luật tự nhiên thôi. 


Cho anh nhìn về em - Tân Di Ổ

Sau khi lướt qua lướt lại những câu chuyện ngôn tình văn phong dễ dãi nông cạn dành cho gái teen, mình lại quay về đọc Tân Di Ổ để chìm đắm trong giọng kể chuyện chậm rãi bình thản và khiến mình mê đắm ấy. Đây là lần thứ 3 mình đọc Cho Anh Nhìn Về Em. Thật kì lạ là đây không phải là cuốn truyện của Tân Di Ổ mà mình thích nhất. Mình thích nhất là Ngoảnh lại hóa tro tàn cơ. Nhưng cứ mỗi lần muốn đọc lại Tân Di Ổ, là mình lại bắt đầu bằng Cho Anh Nhìn Về Em.

Có 2 loại tác giả ngôn tình: Loại 1 là loại viết để gửi gắm mơ mộng, mà trong truyện họ sẽ hóa thân thành nhân vật chính và sống cuộc đời nhân vật chính, và chỉ nhân vật chính mà thôi, loại thứ 2 là loại viết để giải phóng trí tưởng tượng, trút bỏ tâm tư, đúc kết thế giới quan mà mình chiêm nghiệm được, họ chính là tất cả các nhân vật, họ sống cuộc đời của tất cả các nhân vật mà mình vẽ nên. Loại 1 tất nhiên nông cạn, giống mấy em viết ngôn tình để được hóa thân thành lọ lem yêu hoàng tử. Loại 2 là những người thực sự hiểu từng nhân vật của mình, cảm thông với nhân vật cũng như cuộc đời mà nhân vật phải sống. Thành ra khi đọc loại thứ 2, ta phải đóng vai trò là người quan sát câu chuyện, chứ không cần hóa thân thành bất cứ nhân vật nào để mộng mơ rằng kết cục ấy sẽ xảy đến với mình. Tân Di Ổ chính là loại thứ hai.

Thế giới của Tân Di Ổ thực sự không phải là những giấc mơ hoang đường. Dù đó là những câu chuyện tưởng tượng li kì được sắp xếp rất chặt chẽ và có nhiều chi tiết trùng hợp không ngẫu nhiên, nhưng lại luôn luôn có cảm giác rất chân thật. Những nhân vật trong truyện của Tân Di Ổ dường như đẹp đẽ là thế, nhưng cũng đầy khiếm khuyết như tất cả những con người trong cuộc sống, và đều phạm sai lầm, hoặc cố chấp với sai lầm.

Tình yêu đối với mình thường là thế này: Nó là độc nhất. Kiểu nếu như mình yêu thì nhất định là yêu. Không yêu thì nhất định là không yêu. Nếu ban đầu mình đã không thích người đó, thì cho dù người ta có làm những điều gì đi chăng nữa, mình cũng không thể yêu được họ, bởi đơn giản mình và họ không hợp. Bởi vậy trước đây khi xem phim hay đọc truyện mình không hiểu nổi khi người ta cố tranh giành được ở bên một người không yêu mình làm gì. Ví dụ như lấy một người mình yêu mà không yêu mình chẳng hạn. Có được thể xác mà không có được trái tim người ta thì có ý nghĩa gì cơ chứ! Nhưng khi đọc Cho Anh Nhìn Về Em, mình mới thấy cảm thông cho tâm tư của những kẻ như vậy.

Nhân vật nam chính Hàn Thuật trong Cho Anh Nhìn Về Em kỳ thực là một kiểu con trai mà mình khá ghét: có được tí nhan sắc, học lực và gia thế, nhưng tự phụ, trẻ con, hiếu thắng và ích kỉ. Cái khiến mình đọc đi đọc lại câu chuyện này nhiều lần đến vậy, chính là tình yêu của anh ta dành cho Tạ Cát Niên. Tình yêu ấy thật đáng thương.

Thật ra nếu phân tích nhân vật một cách kĩ càng, thì Hàn Thuật và Cát Niên không hề hợp nhau: Một Hàn Thuật trẻ con, hiếu thắng, ích kỉ, sống một cuộc đời được trải hoa hồng; một Tạ Cát Niên mộng mơ nhưng sớm trưởng thành, cứng cỏi, lãnh đạm, sống một cuộc đời đầy trắc trở. Nhưng họ vẫn ở cạnh nhau vì sợi dây của số phận. Có lẽ đó là cái mà người ta gọi là duyên nợ. Hàn Thuật nợ Cát Niên, và phải dành cả đời mình để trả cho cô. 

Đôi khi, mình thấy chán ghét cuộc sống tẻ nhạt của bản thân bởi thấy mình chẳng có duyên nợ với ai cả. Tất cả những mối quan hệ cho tới giờ, dù từng là tình yêu, cũng đến với mình không phải bởi duyên nợ, mà bởi vì sự ngu ngốc ngộ nhận của bản thân mình.

(Note viết dở 2 năm trước)




Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2020

Bi thương ngược dòng thành sông (Có spoil)

 

Nhân tiện lúc đang buồn và cần một thứ gì đó thật thật buồn, thật thật nhiều nước mắt, thật thật u tối để xem, mình đã quyết định đến với bộ phim có cái tên sến sẩm bộ tịch nghe tên muốn chửi thề là "Bi thương ngược dòng thành sông". 

Công nhận là nó bi thương thật. Bi thương đến mức mình đã khóc tu tu huhuhu. Đang tuổi dậy thì mà sống trong hoàn cảnh như thế thì chắc mình cũng sẽ tủi thân hận đời mà chết mất. Dịch Dao vốn là một nữ sinh nhà nghèo, sống với người mẹ làm nghề mát xa hay bị hàng xóm dị nghị, suốt ngày bị mẹ càu nhàu, lại còn không cho Dịch Dao tiền để mua đồng phục mới, bị bạn bè chê cười. Như thế đối với một đứa con gái đang tuổi dậy thì mà nói thì cũng khá là bi thương rồi. Nhưng mà chưa đủ. Đùng một cái Dịch Dao phát hiện ra mình bị mắc bệnh phụ khoa dù chưa quan hệ tình dục bao giờ. Rồi lại còn bị cả trường biết và tẩy chay, làm đủ trò xấu với cô. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của Dịch Dao có lẽ là người bạn thanh mai trúc mã Tề Minh, một hot boy học đường bình thường như bao hot boy học đường khác: xinh trai, học giỏi, tốt bụng, làm lớp trưởng. 

Nhưng đúng lúc Dịch Dao bị tẩy chay ở trường, cần sự cảm thông và bảo vệ của Tề Minh, thì cậu hot boy lại bận đi tập huấn ôn thi học sinh giỏi gì đó, rồi bận kết bạn mới với Sâm Tương, cô gái xinh đẹp nết na ngoan hiền học giỏi, một người hoàn hảo giống như cậu. May mắn thay, Sâm Tây, người em trai sinh đôi ngỗ nghịch của Sâm Tương xuất hiện, thổi một làn gió mới vào cuộc đời của Dịch Dao, dạy cô biết dũng cảm đứng dậy đối mặt với những kẻ làm hại mình, chứ không chỉ âm thầm nhẫn nhục chịu đựng nữa. 

Nhưng ánh nắng mà mặt trời mọc ở phía Tây là Cố Sâm Tây mang lại không thể nào xua tan hết được bóng đêm trong cuộc đời của Dịch Dao. Bi thương như bóng đêm tràn qua cuộc đời cô hết đợt này đến đợt khác. Để rồi đến lúc, đến chính cả Sâm Tây cũng lạnh nhạt với cô khi cô trở thành nghi phạm gây ra cái chết của Sâm Tương. Cao trào của phim đẩy Dịch Dao tới lựa chọn cuối cùng: lấy cái chết để trả thù những kẻ đã đẩy cô vào lựa chọn này. Một sự trả thù khôn ngoan, nhưng tiếc là phải đổi bằng chính mạng sống của cô.

Kể từ lúc xem phim Đường Sơn đại địa chấn lần trước, mình luôn rất ngưỡng mộ điện ảnh Trung Quốc vì làm phim tuyên truyền thôi mà chẳng ai nghĩ rằng đó là phim tuyên truyền cả. Đến cả bộ Bi thương ngược dòng thành sông này cũng là phim tuyên truyền phòng chống bạo lực bạo lực học đường, nhưng vô cùng chỉn chu, vô cùng đáng ngưỡng mộ.

Cái đầu tiên mà mình muốn khen, đó là một kịch bản máu chó và khá chặt chẽ. Các cao trào được đẩy lên cao dần cao dần sau mỗi phân đoạn, và kết thúc bằng một cái chết. Bi thương này nối tiếp bi thương khác.

Cái thứ hai mình muốn khen là quay phim. Dù mình ít bị tác động của thị giác khi xem phim nhưng mình thấy phim này quay đẹp, nhất là những cảnh sử dụng flycam.

Cái thứ ba mình muốn khen là diễn xuất và sự xinh đẹp của nữ chính. Mình thấy vẻ đẹp của cổ lai giữa Châu Tấn và Mã Tư Thuần. Trong suốt bộ phim, mỗi lần nhìn Dịch Dao là mình lại liên tưởng tới hình ảnh của Châu Tấn trong Mùa quýt chín.

Còn chê, mình dễ tính lắm nên chẳng chê gì cả. Có chăng là muốn phim khắc họa mối quan hệ của các nhân vật kĩ hơn một chút thì sẽ tốt hơn. Nhưng mà thôi, dù sao đây cũng chỉ là phim tuyên truyền phòng chống bạo lực học đường thôi chứ đâu phải phim ngôn tình. 

Mạnh dạn đề xuất cho những ai thích máu chó.