1. Sáng ngủ dậy, thấy đau họng. Tập thể dục nhảy nhót thấy hơi mệt. Tay chân nặng như chì.
Buồn cười thật. Mới khoe khoang với mọi người về sự khỏe mạnh của bản thân xong thì lăn đùng ra ốm.
Bị con mèo cào một phát vào ngực. Đau ơi là đau. Cơ mà sao vẫn chẳng thể nào ghét cái sinh vật nhỏ bé mềm mại ngu ngốc nhắng nhít đó được.
2. Mình biết sự khó chịu khi đọc Murakami và Ayn Rand là gì rồi (dù không phủ nhận là họ viết cực hay). Đó là sự chắc chắn mơ hồ mà họ luôn rắp tâm làm dấy lên trong lòng mình. Lúc nào cũng tồn tại một sự chắc chắn mơ hồ trong ý tứ của họ. Lúc nào họ cũng để cho nhân vật của mình có một cảm giác rất chắc chắn, luôn tin chắc vào một điều gì đó, nhưng luôn kèm với một câu giải thích là chẳng biết tại sao. Trực giác thao túng quá nhiều đến cảm giác, suy nghĩ và hành động của nhân vật. Những cô gái và chàng trai đó hành động theo những quy tắc tuyệt đối, như những cái máy được lập trình sẵn, tuân theo Một Điều Gì Đó mà chẳng biết tại sao.
Luôn là sự mơ hồ bao trùm những câu chữ của họ.
Thật tẻ nhạt.
3. Cảm thấy hiện tại của mình thật hạnh phúc. Đến nỗi, đã chẳng cần mượn đến bất cứ một sự mơ mộng nào.
4. À, định chơi trò mỗi ngày một niềm vui, có nghĩa là mỗi ngày phải viết ra ít nhất là một chuyện vui gì đó trong ngày. Có vẻ cũng hấp dẫn. Hôm qua đã bảo cô học sinh lớp 6 mơ mộng của mình chơi trò đó. Cô bé có vẻ thích.
5. Con mèo đang nằm cuộn tròn ngủ trong lòng mình. Chẳng nỡ rời đi chút nào. Có lẽ trong chúng ta luôn tồn tại một bản năng muốn che chở cho những sinh vật nhỏ bé và yếu đuối hơn. Mình luôn cảm nhận thấy như vậy mỗi khi có một đứa trẻ ngủ trong lòng mình.
Mình tin, sự tiến hóa về mặt xã hội của con người đã tạo ra những cảm giác tích cực này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét