Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Tân Di Ổ

Dạo này chuyển đổi gia vị và cơ cấu, chuyển sang đọc truyện ngôn tình, mà lại là những quyển ngôn tình nổi đình nổi đám. Cho dù đã đọc ngôn tình được một thời gian khá lâu, nhưng vẫn cảm thấy mình có khẩu vị không giống các gái kia, nên vẫn chỉ đọc các cuốn chìm chìm. Mục tiêu vẫn là giải trí mơ mộng nhẹ nhàng. Nhưng không may mình lại đọc Tân Di Ổ.

Thực lòng mà nói, từ sau khi đọc "Anh có thích nước Mỹ không", rồi tới "Ánh trăng không hiểu lòng tôi", mình ko muốn xếp Tân Di Ổ vào hạng tiểu thuyết ngôn tình. Mình muốn xếp cô cùng chỗ với Trương Duyệt Nhiên. Họ là những cô gái dù kể nhiều chuyện đời bằng những cách khác nhau với nhân sinh quan khác nhau,  buồn vui khác nhau, nhưng văn phong của họ đều đẹp đẽ, chân thực và đầy ám ảnh. Và Tân Di Ổ thì thực hơn Trương Duyệt Nhiên rất nhiều.

Mình đọc "Ánh trăng không hiểu lòng tôi" tới tận 3h sáng, cảm thấy nếu không đọc xong thì không ngủ được. Mình không muốn nói về những tình tiết rất dài và rất nhiều trong câu chuyện dài dằng dặc về cuộc đời người phụ nữ có cái tên mình thích - Hướng Viễn - Nhìn về nơi xa. Mình chỉ muốn nói đến ánh trăng miền sơn cước huyền ảo mà dưới thứ ánh sáng đó, lời hứa hẹn cho một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ khi họ chỉ là những đứa trẻ.

Đáng nhẽ phải có những chi tiết sẽ ám ảnh mình hơn, như lời phán của lão thầy bói sau khi tình cờ xem bói cho Hướng Viễn cũng như sự trùng hợp trong những lời nói đó đối với cuộc đời của cô sau này. Như việc một người không bao giờ tin vào thần linh ma quỷ, chỉ tin vào tiền như cô rồi có một ngày cũng phải cầu xin sự phù hộ của thần Phật để mong giữ lại mạng sống cho người cô yêu.

Có nhiều thứ ám ảnh lắm. Thế mà mình lại bị ám ảnh bởi ánh trăng. Có lẽ vì vốn dĩ mình rất thích trăng, đặc biệt là trăng miền núi, đó lại vừa là tựa đề của câu chuyện. Ánh trăng chính là tượng trưng cho hình ảnh của tình yêu đầu tiên trong đời cô, người đàn ông với lời hứa hẹn mờ ảo và khó nắm bắt như ánh trăng, ôn nhu mơ hồ như ánh trăng, và cũng ngắn ngủi như ánh trăng. Và không hiểu lòng cô, cũng như ánh trăng.

Những người phụ nữ si tình ngốc nghếch, sẽ đến một lúc, kiệt sức vì bị tổn thương, rồi sẽ phải rời ánh mắt của mình khỏi người đàn ông mình thiết tha yêu, để quay đầu lại, đặt ánh mắt đó lên người đàn ông yêu mình tha thiết. Cũng như Hướng Viễn, người phụ nữ mạnh mẽ, yêu tiền và lý trí tới mức lạnh lùng, cũng đến một lúc phải từ bỏ ánh trăng đẹp đẽ lạnh lẽo của miền sơn cước, để đón nhận những ánh bình minh ấm áp.

Tân Di Ổ luôn mượn ánh trăng để bày tỏ tâm trạng của Hướng Viễn. Lúc nào cũng là một ánh trăng trong hồi ức rất sáng và đẹp đẽ, không phai mờ trong tim cô, cũng như ảo tưởng về tình cảm của người đàn ông ấy dành cho mình đã bám theo cô suốt cả thời thanh xuân. Dù kết cục cô có được rất nhiều thứ mà cô yêu - tiền - nhưng có ai dám bảo rằng tất cả những điều cô làm không phải là vì tin vào những gì đã xảy ra dưới ánh trăng bên bờ suối ấy? Ở đó, một câu bé đã bằng một câu nói của trẻ thơ đã trói buộc được trái tim cô.

"Chúng ta sẽ mãi không bao giờ rời xa".

Chỉ tiếc rằng, ánh trăng ấy, đến chết, cũng mãi mãi không thể hiểu lòng cô.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét