Chiều nay đi trên đường về, mặt đường ướt nước trơn láng phản chiếu ánh sáng của bầu trời khiến không gian bừng sáng như một buổi chiều mùa hè sau một cơn mưa rào. Điều đó khiến trong lòng em có một dự cảm dễ chịu về tương lai. Em vui vì điều đó.
Dạo này em bỗng dưng hết bình yên. Chỉ một bước chân, chỉ một thời gian ngắn, thế mà em bỗng dưng không còn là em bình thản đón nhận mọi việc như em đã từng là mấy ngày trước đó nữa. Em cảm thấy bất mãn với tất thảy. Cảm thấy mỏi mệt. Có lẽ là do sức mạnh tinh thần của em đã sụp đổ trong lúc ốm. Em cau có và khó chịu với tất cả mọi thứ. Thậm chí với cả con mèo.
Người ốm cần tình yêu. Điều mà em không có lúc này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét