(Thử lửa - Ilya Ehrenburg. Ghi lại theo trí nhớ.)
Vẻ đẹp và sự tĩnh lặng của thiên nhiên luôn là một nguồn an ủi vô tận của con người.
Trưa nay, lúc đứng rửa bát bên cửa sổ ngập tràn ánh nắng mùa Thu và tiếng máy cưa máy xẻ gì đó đều đều từ xa vọng lại, tôi bỗng thấy nhớ những trưa hè của những ngày thơ ấu. Hồi đó, khi thế giới của chúng tôi chưa hề biết thế nào là khái niệm máy vi tính, truyền hình chưa có các kênh phát sóng 24/24, đầu băng từ hay đầu đĩa cũng không phải là một thú vui phổ biến nơi cái thị trấn miền núi heo hút ấy, thì âm thanh những buổi trưa của tôi là một sự tĩnh lặng êm đềm. Và vàng ánh như những buổi trưa hè trong bài báo của Ilya Ehrenburg vậy. Khi người lớn mê man trong những giấc ngủ trưa say sưa của miền nhiệt đới, thì tôi ngồi cảm nhận ánh nắng và hơi nóng ngưng tụ trong không gian. Tôi chìm đắm trong nỗi cô đơn thơ trẻ của một đứa con nít mấy tuổi đầu, trong dự cảm mơ hồ về sự diệu kỳ của thiên nhiên đã được in vào tiềm thức.
Có đôi khi, những nỗi nhớ kiểu này khiến tôi phát khóc vì sự bất lực của bản thân trong việc quay ngược chiều thời gian. Thường thì đó là những ngày xưa cũ, khi lí trí của tôi đã trốn chạy vì sự đuổi bắt tàn bạo của những hormon tuổi dậy thì. Nhưng hôm nay, và có lẽ là từ lâu rồi, tôi không khóc. Mà cũng chẳng hề muốn khóc. Tôi không thấy xốn xang hay bất lực gì hết. Tôi chỉ cảm thấy nhớ. Và ngưỡng mộ vẻ đẹp tĩnh lặng vàng ánh của thiên nhiên.
Tôi đang chết rất êm đềm
Bởi vì hạnh phúc làm mềm nỗi đau
Thượng Đế,
xin hỏi một câu
Cho tôi được chết thật ngầu,
được hem?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét