Ngày xửa ngày xưa, hồi mình mới 22 tuổi chứ không phải 19 tuổi như bây giờ, có một anh nọ làm chủ một cái gì đó cũng to lắm, nổi tiếng lắm, có ý mời mình về làm trưởng phòng marketing cho ảnh, dù mình chẳng biết marketing là cái giống gì, có ăn được không. Hồi đó, mình còn là một warm blogger, chưa đủ độ để gọi là hot, nhưng nếu lấy vũ kế ra đo chắc cũng được tầm vài trăm độ gì đó, ấm áp lắm. Hồi đó lớn tuổi nên mình đạo mạo hơn bây giờ, chỉ biết viết truyện và thơ bựa câu view chứ không biết viết văn sến sẩm nghiêm túc gì hết, vì thế, mình đã vật vã từ chối lời mời của ảnh.
Rồi có một anh cũng là chủ một cái gì đó, giỏi lắm, giai Hà Nội trẻ trung nho nhã lịch thiệp lắm, ngỏ lời muốn giúp đỡ mình tìm một đại gia. Các bạn đừng ném đá mình tội nghiệp, mình lấy hết can đảm mới dám kể chuyện này đó, vì đến giờ mình cũng vẫn không dám tin rằng câu chuyện hài kịch này đã xảy đến với mình. Nhưng hồi đó mình già lắm, chưa biết quý tiền như bây giờ, tâm hồn mình mong manh dễ tổn thương lắm, mình biết không đại gia nào nâng đỡ nổi, vậy nên mình cũng đành mỉm cười im lặng dịu dàng từ chối.
Hôm nay trời mưa bụi buồn phát ớn nên kể hai chuyện chết mẹ này ra đây để khoe khoang tưởng nhớ thời thanh xuân xôi thịt hài hước lãng mạn đắm say để quên đi đống nước mũi đang lòng thòng sắp dài tới rốn.Thật ra là mình muốn mượn ba cái chuyện cũ để kiểm tra xem mình còn có khả năng viết ba cái thứ hài hước lăng nhăng như hồi mình hai mươi tuổi hay không thôi. Mình đang tính lăn lại vào đời, thử đứng ở chỗ mình đã đứng, xem những nhiệt tình tuổi trẻ ấy có còn ở đó đợi mình về nhặt lại hay không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét