Salvatore Licitra hát bằng tiếng Do Thái trong The man who cried. Tôi nghe đi nghe lại bản nhạc này sau khi bộ phim kết thúc. Tôi đã từng nói rằng giọng của Licitra nghe rất cường điệu, vì thế, khi nó vang lên giữa những thước phim ngập tràn những ánh mắt dữ dội ấy và làm nền cho cảnh làm tình ngắn ngủi của Suzy và Cesar dưới tầng hầm nhà hát, cũng như ước vọng hạnh phúc của Lola trên hàng ghế khán giả, tôi có cảm giác như mình đang sống trong những phút giây mong manh nhất.
Tôi quyết định xem The man who cried, chính vì những hình ảnh trong cái clip này, vì cả Johnny Depp và Christina Ricci đều quá đẹp, nhất là ánh nhìn sâu thẳm của họ, ánh nhìn như thể muốn thu cả thế giới vào tâm hồn mình. Dù tình yêu ở đây không phải là sự cứu rỗi, không thể nào là sự cứu rỗi, và rõ ràng là nó chả cứu được ai trong cái thời kỳ mà số phận tất cả mọi người đều mong manh trước chiến tranh và phụ thuộc quá nhiều vào niềm tin điên rồ mù quáng của một bộ phận con người, nhưng có lẽ nó đủ xoa dịu đi sự cô đơn của những tâm hồn bị xã hội chối bỏ. Khi nhìn những giọt nước mắt của người đàn ông bất lực ôm người con gái mình yêu trong tay và biết rằng ngày mai nàng sẽ rời xa tới một chân trời mới, khi nghe tiếng sập cửa vang lên, và đôi mắt ấy mở ra với một sự trống rỗng khôn cùng, là tôi tin rằng họ sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau trong đời.
Nhưng vì bộ phim đã khép lại với một cái kết mở, với giọng hát trong veo của Suzy hát Je crois entendre encore bằng tiếng Do Thái khi gặp người cha của mình, nên tôi vẫn muốn mơ về một ngày nào đó, thậm chí ngay cả khi cả hai đã già, Cesar và Suzy cũng sẽ tìm lại được nhau như thế. Như cái đêm cuối cùng trước khi Suzy phải rời đi, cô đã nói rằng anh phải chiến đấu cho chính bản thân và những đứa con của mình, và tôi muốn tin rằng, bằng sự diệu kỳ của số phận, anh sẽ chiến thắng, sẽ ở đó để đợi cô về. Bởi vì cô, sau bao biến cố, đã tồn tại được như một phép màu. Tôi muốn tin rằng anh cũng thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét