Nãy đi trên đường về, qua đoạn Trần Khát Chân rẽ vào Kim Ngưu, tôi nhìn thấy những cái xe bán hoa quả chở đầy nho và dưa vàng, đặc biệt là nho. Những chùm nho xanh ngon ơi là ngon chen chúc nhau trên những khoảng không gian nhỏ xinh, vì dân số quá tải nên rủ xuống cả ra phía ngoài, khiến chúng đẹp như thể được sắp xếp trong một bức tranh tĩnh vật. Trời ơi, giờ phút đó, tôi thấy cuộc sống này giàu đẹp và đủ đầy quá. Tôi luôn luôn có cảm giác đó khi nhìn một bức tranh tĩnh vật. Cảm giác bình yên no đủ và thỏa mãn. Bởi chúng thực hơn những nỗi đau. Chúng nằm đó, những quả nho xanh ấy, kiêu hãnh và nói với tôi rằng, tao đây, tao có thể khiến mày chìm đắm trong nỗi hạnh phúc nguyên thủy bằng cách làm cho cái vị giác của mày thỏa mãn. Còn những nỗi đau nỗi buồn đĩ đượi kia chỉ là những cảm giác mà sự tiến hóa về mặt xã hội tạo ra theo nhu cầu cắt nghĩa sự thất vọng của con người. Tao là niềm hạnh phúc giản đơn, là sự bình yên dung dị, là sự đầm ấm mà những kẻ ngoài kia đang cố gắn cho những thứ rỗng tuếch lớn lao. Những chùm nho kia đã dịu dàng kiêu hãnh dạy tôi như thế đó.
(Trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 05.10.2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét