Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Nhật ký pháo hoa

"Dù tôi nói là đéo có cảm xúc mẹ gì, thì vẫn phải đá qua sự kiện pháo hoa một tí. Hôm nay tôi sợ cô đợi, nên xong việc phát là tôi leo lên xe phóng vù vù đi luôn giữa dòng xe cộ nườm nượp lượn tới lượn lui mà đéo thèm kiểm tra điện thoại để xem tin nhắn của cô. Kết quả là sau 30 phút, tôi cũng luồn lách được đến chỗ cái quảng trường phía trước cái nơi lắm tiền nhất Việt Nam là Ngân hàng Nhà Nước và chết cứng ở đó. Chết cứng thật luôn, đéo đi được về phía nào cả, đành đứng đó nhấp nhổm trên yên xe. Quay ngang quay dọc (ý tôi là cái đầu tôi đó, đéo phải xe đâu) chưa đến một phút thì nghe bùm bùm trên trời, những người xung quanh ồ lên trầm trồ. Theo phản ứng tự nhiên nhất, tôi cũng ghé mắt nhìn lên trời để ngắm pháo hoa. Lúc đó tôi còn đang nghĩ, thật hay ho khi cô cũng đang nhìn lên cái đám phốt pho lưu huỳnh cháy sáng đó ở một nơi nào đó lúc này rất gần đây. Ý nghĩ chúng ta lạc nhau trong giờ phút hẹn hò này khiến tôi thấy như thể đang trong một bộ phim, mà lúc đó tôi nhớ đến How I met your mother, vì có một tập bọn nó cũng rủ nhau đi chơi Nô en hay Giao thừa gì đó rồi lạc nhau tung tóe. Hihi, ý nghĩ khiến tôi thấy lãng mạn vãi đái. Tôi nghĩ, đây thật là một trải nghiệm tuyệt vời.

Nghĩ rằng đã trót đóng phim thì đóng cho tròn vai. Tôi đã chuẩn bị tinh thần và cho phép mình hóa thân thành một cô gái giản dị vui tươi, yêu những thứ đẹp đẽ phù phiếm hiếm lạ như bao cô gái nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để ngỡ ngàng thán phục trước vẻ đẹp kỳ ảo rực rỡ ngắn ngủi của đám hóa chất đó, và chuẩn bị cho trái tim mình những nhịp đập hồi hộp và rạo rực nhất. Thế nhưng khi ánh mắt tôi va đập với những ánh sáng lòe loẹt đó, tôi thấy thất vọng vãi tè. Đéo có gì đẹp cả. Thực sự là đéo có gì đẹp. Dù tôi đã cố gắng hết mình, nhưng nhận thức thị giác của tôi chỉ có hạn, và nó không có khả năng cảm nhận được vẻ đẹp của cái thứ ánh sáng nhân tạo xanh đỏ chói sáng kèm theo khói bay mù mịt đầy trời kia. Mà lý do thì theo tôi nghĩ cực kỳ đơn giản. Tôi ghét những thứ ánh sáng nhân tạo, đặc biệt là những thứ có màu sắc lòe loẹt thì tôi càng ghét. Tôi ghét những ánh đèn màu mè giăng khắp bờ hồ. Nó khiến tôi nhớ tới màu sắc những ánh đèn trong động yêu quái của bộ phim Tây Du Ký mà tôi đéo thích. Thế nên tôi đã ngừng nghển cổ lên, lấy điện thoại ra đặng nhắn tin cho cô thì mới biết là cô đéo đi được.

Nhưng lúc mà tôi đứng đó nhắn tin cho cô, tôi cũng không còn ghét đống người nhung nhúc chen chúc ở đó như những năm trước nữa. Có lẽ tôi đã trở nên bao dung hơn nhiều thật. Dù tôi không thể thích được pháo hoa, nhưng tôi cũng không còn ghét những người chấp nhận khổ cực chen chúc để xem nó nữa. Trên đường về thì tôi hơi bực mình tí vì tắc đường. Lúc bò trên đường, tôi nhìn xung quanh, chỉ có mình tôi là đi một mình. Hầu hết những người xung quanh đều có đôi có cặp, hoặc đi cùng vợ con, hoặc đi cùng người yêu, hoặc đi cùng bạn bè. Nói chung đéo ai chen chúc ở đó một mình như tôi. Điều này khiến tôi có chút kiêu hãnh. Hihi. Và tôi tự nhủ, sau này sẽ chỉ đi đến những nơi như thế này nếu có một thằng giai để nắm tay, còn không thì tôi sẽ đéo dại mà chui ra đường những ngày này nữa."

(Nhật ký pháo hoa - trích thư cô Ngọc gửi cô Trang ngày 10.10.2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét