Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 11: Đáy Giếng Sâu

 Kim Chi ho một lúc thì cũng ngừng. Cô dựa đầu ra phía sau, im lặng. Tùng cũng thu tay lại. Hai người cứ thế ngồi một lúc, không ai nói gì.

“Có khi chúng ta phải ở đây đến sáng mai đấy.” Cuối cùng Tùng lên tiếng xóa tan sự im lặng. 

“Anh không có chìa khóa cửa à?” Kim Chi ngạc nhiên hỏi. Cô cứ nghĩ rằng anh ta chưa về là vì muốn chờ mưa tạnh hẳn.

“Tôi không có. Tôi cũng chẳng biết ai là bảo vệ trực ca đêm nữa. Tôi gọi cho tổ trưởng tổ bảo vệ rồi nhưng toàn thuê bao.”

“Thế thì đành ngủ lại đây vậy. May mà phòng này chăn nệm đầy đủ.” 

Kim Chi không nói quá. Các nhân viên tạp vụ hoạt động tay chân liên tục nên đối với họ việc nghỉ trưa rất quan trọng, vì vậy mấy người trong tổ đã góp tiền mua đầy đủ chăn ga gối đệm tới để ngả lưng sau giờ cơm trưa. 

Cô đi ra phía sau chỗ thay đồ, kéo ra một tấm đệm nữa cùng với hai bộ chăn gối rồi đem cho Tùng một bộ. Vậy là sau hai phút, mỗi người đều đã thành công yên vị trong chăn ở một góc phòng khác nhau. 

Dù rất mệt, nhưng không hiểu sao Tùng không thể ngủ được. Anh không thể ngờ được tình huống kỳ quái này lại xảy ra với mình. Có đánh chết thì anh cũng không thể ngờ được rằng tối nay mình lại lần đầu tiên trong đời ăn mì tôm và còn sắp ngủ qua đêm trong phòng tạp vụ công ty cùng một người phụ nữ mà chỉ mới mấy ngày trước anh còn nghi ngờ cô ta vào công ty với mục đích không chính đáng. Ngược lại, ở phía bên kia, không biết có phải do quá mệt hay không, Kim Chi hình như đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Không biết là cô ta giả vờ ngủ hay là ngủ thật nữa! Tùng tự nhủ. Trong tình huống này mà vẫn có thể bình thản làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thấy cô ta có chút ngượng ngùng nào! 

Tùng trằn trọc trở qua trở lại. Có lẽ là do mùi chăn đệm lạ cùng với mùi của căn phòng cộng thêm cả tình cảnh kỳ lạ khiến anh thấy khó ngủ. Tuy vậy, không hiểu sao, Tùng không hề cảm thấy khó chịu với những gì xảy ra tối nay. Anh nhớ tới mùi vị của hộp mì, tới vẻ mặt tươi cười của Kim Chi khi giả vờ là ma trêu chọc anh, khóe môi không biết từ lúc nào đã bất chợt cong lên.

Một lúc sau, khi anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì thấy điện thoại rung từng hồi. Lúc liếc thấy tên người gọi tới là tổ trưởng tổ bảo vệ, không hiểu sao trong đầu anh lại có suy nghĩ không biết có nên nghe máy hay không. Phân vân mất mấy giây, cuối cùng anh cũng nhấn nút nghe.

“Xin lỗi anh, nãy mưa bão tôi bị kẹt ở bên ngoài, mà điện thoại thì hết pin. Giờ về tới nhà mới sạc được. Thấy tin nhắn của anh là tôi phải gọi luôn.” Tổ trưởng tổ bảo vệ giọng thành khẩn. 

Anh ta nghĩ hẳn có lẽ Tùng đang rất bực vì bị nhốt ở công ty suốt cả mấy tiếng đồng hồ như vậy. Nhưng một lần nữa, lại trái ngược với suy đoán của anh ta, Tùng lại chỉ nhẹ nhàng nói.

“Không sao. Anh gửi tôi số của bảo vệ ca đêm vào tin nhắn nhé.”

Nhận được số bảo vệ ca đêm, Tùng lập tức gọi anh ta. 

“Tôi sẽ ngay lập tức vào mở cửa ngay.” Giọng bảo vệ ca đêm gấp gáp. 

“Anh không cần gấp. Lúc nào mở xong thì báo lại giúp tôi nhé.” Tùng nói rồi ngắt máy.

Chỉ tầm mấy phút sau thì Tùng nhận được cuộc gọi lại của người bảo vệ ca đêm thông báo cửa đã được mở xong. Anh ta hỏi Tùng có cần đèn pin không để anh ta vào dẫn đường thì Tùng nói không cần. Anh định quay qua gọi Kim Chi dậy thì thấy ở góc phòng bên kia cô đã ngồi dậy từ lúc nào. Có lẽ mấy cuộc điện thoại đã đánh thức cô dậy, hoặc là cô chưa từng ngủ.

“Cửa mở rồi, về thôi.”

“Mấy giờ rồi thế?” Kim Chi hỏi, không có vẻ gì là ngái ngủ cả.

“11 giờ rồi.” Tùng liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.

“Tôi sẽ ngủ lại đây rồi sáng mai về vậy. Giờ này hết xe buýt rồi. ”

“Để tôi đưa cô về.” Anh đề nghị. “Ngủ ở đây không tốt đâu.”

Tùng nói đúng, căn phòng này hơi có mùi hóa chất, dù ban nãy cô đã mở hé cửa sổ để thoáng khí và mùi bay bớt ra ngoài, nhưng mà mùa Đông mở cửa sổ thế này cũng không tốt. Tấm đệm này cũng hơi mỏng, lại kê trên sàn chứ không có giường, chăn gối cũng không đủ dày như ở nhà. Cô lại còn đang đến tháng nữa, mấy ngày này mà bị nhiễm lạnh thì sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên nếu để anh ta đưa về thì phiền quá, nên Kim Chi vẫn lắc đầu từ chối.

“Thôi, để tôi ngủ đây cũng được. Sáng mai lúc nào có xe thì tôi về sau. Đằng nào mai cũng là Chủ Nhật, được nghỉ mà.”

“Thôi để tôi đưa cô về. Ngủ đây mà hư hỏng mất mát gì…!” Vừa nói ra thì Tùng mới biết mình lỡ lời, nên đột ngột bỏ lửng câu nói. Nhưng quả thật nó đã khiến Kim Chi im lặng mà đứng dậy đi theo anh.

“Vậy…tôi làm phiền anh vậy.” Mãi tới lúc Tùng mở cửa xe cho cô rồi anh mới nghe cô lí nhí. Không biết từ lúc nãy tới giờ cô ta đã nghĩ những cái quái quỷ gì trong đầu rồi. Tùng lại tự trách bản thân. Anh không thể để mất danh hiệu “hoa hậu thân thiện” dễ như thế được!

“Vừa nãy tôi lỡ lời. Tôi xin lỗi.” Anh ấp úng.

“Tôi không sao. Tôi còn phải cám ơn anh vì đã chở tôi về ấy chứ.” Cô nói rồi nhìn về hướng phòng bảo vệ. Cô chỉ hy vọng người bảo vệ trực ca đêm không nhìn thấy mình ngồi trong chiếc xe này, nếu không chẳng biết mấy người ở công ty còn nghĩ thế nào về cô nữa.

“Cô ở đây đợi tôi một lát nhé.” Tùng đột ngột dặn Kim Chi rồi mở cửa xe bước ra ngoài. Rồi không cần chờ đợi phản ứng từ cô, anh đi thẳng một mạch vào trong tòa nhà. 

Một lúc sau, Kim Chi thấy Tùng quay lại. Anh ngồi vào ghế lái, không quên dúi vào tay cô một cái hộp. 

Cô kinh ngạc nhìn xuống cái hộp đựng điện thoại còn nguyên tem trong tay mình. 

“Cô cầm lấy đi. Cũng phải có cái để bật đèn pin chứ.” Tùng cố tỏ ra vui tính. 

Kim Chi ngay lập tức đem cái hộp trả lại. 

“Cảm ơn anh, nhưng cái đèn pin này đắt quá, tôi không nhận được.” 

“Tôi có lỗi trong việc khiến điện thoại cô hỏng mà. Hãy để tôi chuộc lỗi đi.” Anh lại đẩy cái hộp qua cho Kim Chi. “Đừng nhỏ mọn thế. Hãy cho tôi cơ hội được sửa chữa sai lầm của mình đi.”

“Nhưng…” 

“Nếu cô không nhận thì tôi sẽ áy náy lắm.”

Thấy thái độ của anh ta như vậy, Kim Chi cũng không biết làm thế nào, chỉ im lặng cầm lấy cái điện thoại mới. Cô không thích trò đẩy qua đẩy lại này, thôi thì cứ tạm nhận cho anh ta yên tâm lái xe đã, thứ Hai tới công ty cô sẽ lẳng lặng để trên bàn làm việc mà trả lại cho anh ta vậy.

“Tôi mở nhạc nhé.” Tùng chưa vội lái ngay mà mở màn hình ấn chọn nhạc trước. Trong xe vang lên tiếng nhạc của Tchaikovsky. 

“Không biết cô nghe được nhạc của Handel này không?” Anh cố tình nói sai và lén quan sát kỹ thái độ của người bên cạnh qua gương chiếu hậu. 

“Nhạc nào tôi cũng nghe được cả.” Kim Chi dửng dưng đáp, như thể cô không quan tâm tới việc trong xe đang mở nhạc gì. 

Cô ta giả vờ giỏi thật. Tùng thầm nghĩ. Rốt cuộc cô muốn che giấu điều gì cơ chứ!

Anh nổ máy lái xe đưa cô về chung cư. Đã mấy lần anh muốn mở miệng nói chuyện với cô, nhưng cuối cùng lại thôi. Bình thường anh cũng không phải là người kém ăn nói, nhưng không hiểu sao trước mặt người phụ nữ này anh lại chẳng biết nói gì. Anh có quá nhiều điều cần hỏi, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. 

Cô là ai? Cô vào công ty với mục đích gì? Chỉ cần đơn giản hỏi mấy câu này thôi. Nhưng nếu cô ta chỉ đơn giản là một người phụ nữ đã ly hôn, vào công ty làm tạp vụ vì không biết làm gì khác thì sao? Nếu mà thế thật thì chắc cô sẽ cười anh thối mũi mất.

Tùng vừa lái xe vừa mải nghĩ, chẳng mấy chốc đã về tới khu chung cư Kim Chi ở. Theo phép lịch sự thông thường, anh xuống mở cửa xe cho cô. 

Kim Chi vừa mới bước xuống xe, còn chưa kịp cảm ơn Tùng thì đã nghe thấy tiếng gọi mình.

“Chị Chi!”

Cả Tùng và Kim Chi đều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi. Một người đàn ông đang tiến về phía hai người. Nhận ra đó là Lâm, Kim Chi thoáng kinh ngạc nhưng rồi nở một nụ cười tươi.

Lâm đi tới gần thì dừng lại, anh gật đầu chào Tùng rồi quay sang phía Kim Chi. Lúc Lâm đứng gần, Tùng nhận ra đây chính là người đàn ông lái chiếc xe đắt tiền đi ăn cùng Kim Chi ở nhà hàng Nhật hôm nọ.

Kim Chi cảm ơn Tùng đã đưa mình về lần nữa rồi chào tạm biệt anh. Tuy nhiên Tùng lại chưa đi ngay mà vẫn đứng ở đó như để chờ đợi điều gì.

“Sao em lại ở đây giờ này?” Anh nghe thấy Kim Chi hỏi Lâm.

“Nay em gọi cho chị mãi mà không được. Em tới đây từ lúc trời còn chưa mưa cơ. Em định rủ chị đi ăn vì mấy hôm nữa là em đi tỉnh công tác rồi.”

“À, điện thoại chị vẫn bị hỏng từ hôm trước, chưa sửa được.” Kim Chi đáp.

 “Mà sao giờ này chị mới về? Làm em lo chết đi được.”

“Nãy mưa bão chị bị kẹt lại ở công ty không về được, quá giờ xe buýt chạy rồi, may mà có anh kia cho đi nhờ xe. Sao em không lên nhà mà chờ. Em lại quên đem chìa khóa à?”

Tùng chỉ nghe được cuộc hội thoại tới đó vì hai người đang đi xa dần. 

Anh ngồi vào xe, trong đầu hiện lên một mớ giả thiết. 

Người đàn ông kia là gì mà lại có chìa khóa nhà của cô? Nhìn kiểu thì chắc chắn không phải chị em hay họ hàng rồi. Với lại ánh mắt người đàn ông đó nhìn Kim Chi chắc chắn là chẳng thuần khiết gì. Anh là đàn ông, anh biết. Người ta chỉ dùng ánh mắt ấy để nhìn người mình yêu thôi. Không lẽ họ yêu nhau? Người đàn ông đó trông có vẻ có tiền, vậy thì nếu yêu anh ta, Kim Chi sống ở đây cũng hợp lý thôi. Và có khi, cô ta đi làm tạp vụ vì đam mê thật!

Nếu như vậy thì bài toán mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đã có lời giải đáp, Tùng có thể tạm yên tâm được rồi. Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng anh lại cảm thấy có một nỗi buồn kỳ lạ.

Nỗi buồn như giếng sâu, mỗi lần anh đứng từ trên bờ soi xuống, chỉ có một màu đen hun hút thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Trái tim anh cứ thế lạc lối trong màu đen đó.


Thứ Ba, 16 tháng 8, 2022

Nhà Tủ Thủy Tinh - Chương 10: Bữa Ăn Khuya

 Tùng bấm số gọi tổ trưởng tổ bảo vệ nhưng chỉ có tiếng tổng đài vang lên ở đầu dây bên kia. 

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”  

Anh gọi đi gọi lại nhưng vẫn không thấy gì, cuối cùng chỉ đành bất lực gửi đi một tin nhắn.

[Anh gửi giúp tôi số điện thoại của bảo vệ trực đêm nay nhé! Tôi đang bị kẹt trong công ty.]

Gửi xong tin nhắn, anh tới ngồi xuống chiếc ghế chờ dành cho khách trong sảnh. Cái sảnh tầng một này cũng khá lớn, dù các cửa đang đóng kín nhưng không gian lồng lộng vẫn mang tới cảm giác rất lạnh lẽo. Bụng anh bỗng sôi ọc lên một tiếng.

Vừa lạnh vừa đói. Lại còn bị nhốt một mình trong công ty. Lúc này Tùng thấy bản thân mình thật là thảm!

Mưa đã ngớt nhưng gió ngoài cửa vẫn rít từng hồi nghe thật thê lương. Ngồi một lúc, mắt anh cũng đã bắt đầu quen dần với bóng tối. Tùng đưa mắt nhìn màn đêm mờ mờ ảo ảo xung quanh, trong đầu đột nhiên nhớ tới mấy truyện ma mà hồi đi du học đứa bạn cùng nhà người Việt vẫn mở oang oang mỗi tối. Da gà của anh cứ thế dựng lên.

Không biết có phải thần hồn nát thần tính không mà Tùng thấy có một bóng người đi về phía mình thật. Cái bóng đen sì cứ thế chầm chậm đi về phía anh như thể đang lướt trong không gian, không hề có một tiếng động. Cái bóng đi tới giữa sảnh thì dừng lại.

Tim của Tùng đã sắp rơi ra khỏi lồng ngực, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh soi đèn pin điện thoại về phía cái bóng. Dù sao anh cũng là người theo chủ nghĩa duy vật mấy chục năm có lẻ rồi đấy nhé!

Một khuôn mặt có phần quen thuộc hiện ra. Dưới ánh đèn pin, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo nhưng bỗng khiến trái tim Tùng thấy ấm lại.

“Cô vẫn chưa về à?”

Kim Chi giật mình, giơ tay lên để tránh đi ánh đèn pin đang chiếu thẳng vào mặt. Tùng biết ý nên rọi đèn về phía khác, ánh đèn giữa hai người chỉ sáng đủ để cô nhận ra mặt anh. Cái cô này chẳng biết là người hay là ma mà gan dạ thật, chẳng bật đèn gì cả mà cứ thế đi trong bóng tối tới tận đây!

“Nãy tôi ngủ quên mất…” Kim Chi xấu hổ đáp. Chừng như sợ Tùng trách mình lười biếng, cô vội nói thêm. “Tôi bị đau bụng.”

Nói xong, cô càng thấy xấu hổ hơn. Nếu có điện, chắc hẳn người đối diện đã thấy má cô đỏ bừng. Dù đã 30 tuổi rồi nhưng ngoài Bách, cô chưa từng đề cập tới nỗi đau tế nhị của con gái này với ai. Vừa rồi cô cũng chỉ lỡ miệng nói ra thôi, hy vọng anh ta không liên tưởng tới đau bụng kiểu kia. Có cả hàng chục kiểu đau bụng khác nhau cơ mà, Kim Chi tự nhủ!

Thế nhưng Tùng không phải đồ ngốc. Anh cũng đã trải qua nhiều đời bạn gái rồi, sao lại không hiểu vấn đề này cơ chứ!

“Giờ cô thấy đỡ hơn chưa?” Anh tỏ vẻ quan tâm.

“Cảm ơn anh, tôi cũng đỡ rồi.”

“Mà sao cô không bật đèn pin lên mà lại đi trong bóng tối thế kia?” Tùng không nhịn được mà thắc mắc.

“Tôi không có đèn pin.” Cô lí nhí đáp. “Tôi vẫn chưa mua điện thoại.”

Kim Chi định cuối tháng này nhận lương mới đi mua một cái điện thoại mới. Tiền trong tài khoản của cô hiện tại quả thực chỉ đủ sống. Mấy năm vừa qua, cô đã tiêu quá nhiều tiền vào việc tìm kiếm kia rồi. Vậy mà vẫn chẳng có tin tức gì cả…

Tùng im lặng không nói gì, anh đang muốn giữ trật tự để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. 

Cái cô này cũng thật là lạ. Anh mua điện thoại cho thì cứ chối. Giờ lại chẳng có điện thoại mà dùng. Chẳng lẽ cô ta không có ai để giữ liên lạc sao? 

Vào lúc này, bỗng dưng bụng của Tùng lại sôi lên. 

Nghe tiếng bụng sôi ọc ọc, Tùng thấy hơi xấu hổ. Lần trước gặp Kim Chi bụng anh cũng réo ầm ầm thế này. Đường đường là giám đốc một công ty mà cứ như thể một con ma đói vậy! Cô ta sẽ nghĩ mình là con quỷ háu ăn cho mà xem! Nhưng mà giờ cũng quá giờ cơm tối rồi mà. Anh lại không quen ăn vặt, chỉ ăn một bữa sáng lúc 7 giờ, bữa trưa lúc 12 giờ, giờ đã hơn 8 giờ tối rồi thì đói là điều tất nhiên thôi!

“Xin lỗi, nhưng mà cô có gì ăn không?” Tùng gạt bỏ nỗi xấu hổ vớ vẩn, mạnh dạn hỏi, cũng chẳng hy vọng gì nhiều ở cái cô tạp vụ lạ lùng này. Thế mà anh lại nghe thấy Kim Chi hỏi lại.

“Anh có ăn mì tôm không?”

Ca làm của Kim Chi là từ 12 giờ trưa tới 8 giờ tối, giữa ca cô được nghỉ một tiếng để ăn. Sáng dậy cô nấu cơm cho cả ba bữa trong ngày nên giữa ca cô thường ăn mì tôm chống đói. Trong tủ đồ của cô ở trong phòng tạp vụ lúc nào cũng có chục hộp mì tôm. 

Tùng theo Kim Chi đi vào phòng tạp vụ. Đó là một căn phòng rộng ở cuối hàng lang tầng một, chỉ đi nửa phút là tới nơi. Căn phòng này ngoài chức năng là chỗ nghỉ giữa ca và thay đồng phục của nhân viên tạp vụ thì còn là nơi cất giữ hóa chất tẩy rửa và một số đồ của công ty lâu không dùng tới, thế nên mùi không được dễ chịu lắm. Phải mất một lúc anh mới quen với mùi trong phòng.

Tùng cầm đèn pin soi đường cho Kim Chi. Anh hầu như cũng chẳng vào phòng này bao giờ nên dù ánh sáng không tốt lắm, anh vẫn muốn ngó nghiêng xung quanh xem thử ra sao.

Kim Chi dễ dàng tìm thấy mì tôm trong tủ đồ của mình. Cô lấy ra hai hộp rồi đem cho Tùng một cái. 

“Mì này cứ thế ăn thôi, không phải nấu à?” Anh nghi hoặc nhìn hai hộp mì tôm trong tay mình, ngờ nghệch hỏi. 

Cũng không thể trách Tùng được. Cả đời anh chưa bao giờ ăn mì tôm. Lý do cũng chẳng phải là vì anh cố tình tỏ ra nhà giàu “chảnh chó” hay gì, mà chỉ đơn giản là vì bà Hà mẹ anh không cho anh ăn. Bà là một người rất cực đoan trong rất nhiều vấn đề, trong đó có vấn đề ăn uống của gia đình. Tùng may mắn được sinh ra khi việc kinh doanh của bố anh đã bắt đầu ổn định, vì vậy mà mẹ anh có điều kiện để làm theo các thực đơn ăn uống tốt cho sức khỏe nhất gồm nhiều cá và rau xanh, ít thịt đỏ. Và tất nhiên trong thực đơn của bà không bao giờ có món mì ăn liền. Không biết bà nghe ở đâu tin tức ăn mì tôm có thể gây ung thư, thế là từ đó không có một gói mì ăn liền nào được bén mảng tới cửa bếp gia đình.

Sau này lớn lên thì Tùng biết rằng thực ra mì tôm không gây ung thư, anh có giải thích với mẹ rằng chẳng có bằng chứng khoa học nào cho thấy sự liên hệ giữa ung thư và mì tôm cả. Mẹ anh ngồi nghe anh giảng giải về khoa học thường thức một lát thì tai cũng ù đi, vội ù ù cạc cạc gật đầu, tuy nhiên bà vẫn nhấm nhẳng bảo anh là dù không gây ung thư nhưng mì tôm cũng không tốt cho sức khỏe. Tùng định giải thích tiếp cho bà là ăn mì vừa phải không ảnh hưởng gì, chỉ ăn nhiều quá mới có hại thôi. Mà cái gì ăn nhiều chả có hại. Thế nhưng nhìn thái độ cố chấp của bà, anh đành thôi. Nói thế, nhưng anh cũng đã quen nghe lời mẹ nên cũng không bao giờ ăn mì. 

“Tất nhiên là phải chế nước sôi vào và đợi mấy phút chứ.” Kim Chi đóng cửa tủ lại.

“Nhưng mất điện mất rồi, làm sao mà đun nước được?”

“Không sao, phích nước nóng của tôi hôm nay chưa dùng, vẫn đủ để pha hai hộp mì.” Cô nói rồi ra hiệu cho Tùng đi theo mình đi tới góc phòng.

Kim Chi bóc vỏ hộp mì trong tay mình ra rồi nhìn về phía Tùng, thấy anh vẫn còn tròn mắt nhìn cô, lóng ngóng chưa biết phải làm gì tiếp theo. Cô vội giơ tay ra. Tùng hiểu ý đem hộp mì của mình cho cô. 

“Đây, anh phải bóc thế này, ở đây có một phần nhỏ chìa ra, anh phải xé ở phần này trước.” Cô vừa làm vừa hướng dẫn cho anh như giáo viên đang dạy học sinh thực hành môn “xé hộp vỏ mì” vậy. “Học sinh” Tùng gật gù, nhìn “cô giáo” Kim Chi lấy một chiếc phích dựng ở góc phòng lên, mở nắp rồi từ từ chế nước vào hai hộp mì.

Phòng tạp vụ không có bàn ghế, Kim Chi đành kéo một tấm đệm mỏng mà mọi người thường nằm nghỉ ra phía ngoài để cô và Tùng ngồi. Hai người ngồi dựa lưng vào tường, chờ cho mì chín.

“Ăn được rồi đấy.” Kim Chi nói rồi cầm lấy hai hộp mì trước mặt lên, đưa cho Tùng một cái. Mùi mì tôm tỏa ra thơm phức khiến bụng anh lại càng thêm cồn cào.

Tùng cũng không khách sáo, anh nhận lấy hộp mì trong tay Kim Chi, sau đó gắp một đũa mì cho vào miệng. Không biết là có phải do đói hay không mà Tùng thấy cả mùi và vị đều rất ngon. Hiếm khi nào anh có cảm giác ngon miệng như vậy. Tùng thầm nghĩ. Thế mà mẹ anh lại cấm anh ăn. Phí mất bao nhiêu năm cuộc đời rồi!

Tùng ăn như hổ đói, chẳng bao lâu đã hết sạch hộp mì, nhưng trong bụng cảm giác vẫn chưa thấy đủ. Anh muốn xin Kim Chi thêm một hộp nữa, nhưng nhớ lại ban nãy phích nước sôi kia cũng đã cạn, nên chỉ đành đặt cái hộp không xuống sàn. Không ngờ anh thấy Kim Chi cũng vừa vặn đặt hộp mì xuống bên cạnh. 

“Cô không ăn nữa à?” Tùng nuốt nước bọt nhìn vào hộp mì vẫn còn hơn nửa của Kim Chi.

“Tôi no rồi.” Cô đáp. Thực ra bụng Kim Chi đang bị trướng vì tới tháng nên cô không ăn được nhiều. 

“Thế để tôi ăn nốt nhé.” 

“Anh không sợ ăn đồ của người lạ à?” Kim Chi ngạc nhiên hỏi. Cô nghĩ rằng những người như Tùng thì rất quan trọng vấn đề vệ sinh, đặc biệt là trong ăn uống. 

“Cô có bị bệnh truyền nhiễm gì không?” Anh hỏi.

“Không.” Kim Chi lắc đầu.

“Thế thì tôi sợ cái gì.” Tùng nói rồi nhanh tay cầm hộp mì của Kim Chi lên ăn nốt. “Cảm ơn cô nhé. Mà nói đến sợ, ban nãy trời tối thế mà cô vẫn dám đi một mình trong hành lang. Cô không sợ ma à?”

“Ma gì? Anh tin là có ma quỷ thật đấy à?” Kim Chi quay sang ái ngại nhìn Tùng.

“Không, tôi theo chủ nghĩa duy vật mà.” Anh nuốt vội miếng mì, giọng yếu ớt.

“Thật ra…” Giọng Kim Chi bỗng trở nên xa xăm như thể vọng về từ cõi nào. “...hồi còn sống tôi cũng sợ ma lắm!”

Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn Tùng. Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, đủ để cô thấy khuôn mặt của anh có phần cứng đờ lại. Anh đang ăn dở một miếng mì. Một đầu đũa vẫn cứ thế được giữ nguyên trong miệng của anh.

Điệu bộ của Tùng khiến Kim Chi không nhịn nổi mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không cười thoải mái thế này. Cô nhớ về những ngày, đã lâu rất lâu rồi, khi cô còn là một cô gái tự tin, vui tính và thích trêu đùa người khác. Chỉ tiếc rằng sau ngày đó, cô đã không bao giờ còn có thể trở lại làm cô gái hồn nhiên vô tư kia được nữa…

Nhớ về quá khứ khiến ngụm nước vừa trôi qua họng bỗng nghẹn lại, khiến Kim Chi bật ho lên một tiếng. Cô đưa tay lên ngực rồi cúi người ho sặc sụa. 

Bỗng cô thấy có một bàn tay đặt lên lưng mình vỗ nhè nhẹ. Dù đang ho không ngừng nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm.

“Chẳng có con ma nào lại bị sặc nước cả.”


Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2022

Quan điểm của mình về việc ăn mặc gợi cảm

 Mấy hôm nay có một vụ việc trên mạng xã hội tốn khá nhiều tâm tư của mình, đó là vụ em gái mặc cái áo hở nguyên lưng và bị một bạn trai ngoài đường quay lại. Không biết có phải mình là người cổ hủ hay không nhưng mình thực sự không ủng hộ việc ăn mặc gợi cảm quá đà ở nơi công cộng. Và nói thật là mình không thích em gái này. (Mình cũng rất ghét bạn nam quay video nha. Bạn nam không đúng khi quay lén bạn nữ, cũng như nói một câu mà mình rất ngứa tai là “ông nào cho người yêu mặc ngoài đường như vậy”, nói chung mình ghét nữ quyền toxic như em gái kia, nhưng mà mình không ủng hộ tư tưởng con gái mặc gì phải được sự cho phép của đàn ông như vậy.)

1. Thích mặc gì thì mặc?

Người ta thường nói rằng “Pháp luật là giới hạn cuối cùng của đạo đức” , nghĩa là không phải lúc nào cũng cứ chỉ cần pháp luật không cấm thì việc mình làm sẽ được hoan nghênh. Ăn mặc là việc của cá nhân nhưng việc mình mặc gì cũng có ảnh hưởng tới người xung quanh, bởi vậy không phải “thích mặc gì thì mặc.” Nếu như bạn nghĩ “thích mặc gì thì mặc”, “pháp luật không cấm mặc hở hang” thì cứ thử mặc bikini hoặc không mặc gì đi lượn phố Hà Nội thử xem! Hôm trước mới có một em gái ngáo đá trước trường Nhân văn không mặc gì đi lông nhông ngoài đường và cả công an cũng như người dân phải bắt ẻm lại để mặc đồ vào cho ẻm đó. Nói chung không phải tự dưng người ta có câu “ăn cho mình, mặc cho người khác” đâu! Việc mình mặc thế nào thể hiện sự tôn trọng của mình đối với những người xung quanh. Câu nói “mình thích mặc gì thì mặc” thể hiện tư tưởng chủ nghĩa cá nhân quá đà và không đáng được khuyến khích.

2. Hở có cái lưng thôi chứ có phải hở bộ phận nhạy cảm đâu?

Chúng ta đang sống ở trong một tập thể, nơi mà chúng ta có mối quan hệ ràng buộc với nhiều người và hành động của bản thân mình cũng cần tuân theo những khế ước xã hội nhất định. Cụ thể trong trường hợp này thì cô gái mặc hở lưng đang sống ở Việt Nam, nơi tỉ lệ mặc hở lưng đi ra đường chỉ chiếm một con số cực kỳ nhỏ, và rất nhiều người coi việc mặc hở lưng là phản cảm. Ở đâu thì nên theo quy định xã hội ở đấy nhé, không chỉ có mỗi việc tuân thủ pháp luật đâu mà cần tuân thủ quy tắc xã hội nữa. Rõ ràng việc mặc hở lưng đi ra ngoài đường là cực kỳ không phổ biến ở Việt Nam.

Ví dụ bạn sang mấy nước Ả Rập mà mặc áo hở rốn xem nó có phù hợp không? 

Có thể mấy năm nữa, hoặc mấy chục năm nữa, thì việc mặc áo hở nguyên lưng như bạn nữ kia sẽ trở thành bình thường ở Việt Nam, nhưng hiện tại, rõ ràng việc này nó không phổ biến và không phù hợp với đường phố Việt Nam hiện tại. 

Việc nhiều người vào không đồng tình với việc ăn mặc của cô gái cũng là mình chứng cho việc hở lưng không phù hợp với văn hóa Việt Nam đó.

À ngoài ra, lưng có phải là bộ phận nhạy cảm không thì cũng còn cần tranh cãi nha, vì đối với mình thì lưng cũng là bộ phận nhạy cảm đó. Nếu không thì sao người ta lại dùng từ “gợi cảm” khi mặc đồ hở lưng. Nó cũng liên quan tới việc kích thích tình dục mà?

3. Quan điểm cá nhân của mình về việc ăn mặc gợi cảm.

Nhìn chung thì mình không khuyến khích phụ nữ hay nam giới ăn mặc gợi cảm. Mình cũng không hiểu mục đích của việc ăn mặc gợi cảm là gì, có phải là để muốn người khác giới nhìn vào và thấy “thèm khát” rồi có mong muốn được quan hệ tình dục với người mặc không? Nếu không thì ai đó làm ơn giải thích cho mình lý do vì sao lại ăn mặc gợi cảm đi! 

Mình từng nói chuyện với một số bạn nam, và cũng đọc một số bài báo nói về việc đàn ông chịu sự chi phối của tình dục nhiều như thế nào. Bản năng tình dục của đàn ông rất lớn, họ rất dễ bị kích thích, và hàng ngày họ phải kiềm chế rất nhiều, bởi vậy mình nghĩ rằng ăn mặc thanh lịch, kín đáo, không hở vú, không hở lưng, không hở nhiều đùi, cũng là một cách giúp những người đàn ông mà mình tiếp xúc hoặc chỉ vô tình đi ngang qua tránh khỏi việc bị kích thích bản năng tình dục và phải mất công kìm nén nó. 

Không phải ngẫu nhiên mà người ta lại sinh ra quần áo. Nhiều bạn đọc được vài ba quyển sách về việc tình dục hóa cơ thể phụ nữ lại cứ nghĩ bản thân cấp tiến, ủng hộ mấy phong trào "no bra", "my body my choice" này nọ, trong khi không nhìn nhận đến việc đàn ông là giống loài chịu sự chi phối mạnh của bản năng tình dục hơn, và do đó, cần sự hợp tác của phụ nữ hơn. Còn đàn ông có cởi trần cũng đếch ai thèm nhìn vì đơn giản bản năng tình dục của phụ nữ không mạnh mẽ như nam giới. Ở nhiều vấn đề, ta cũng nên xét tới các quy luật của tự nhiên nữa chứ đừng ích kỷ bắt đàn ông phải khổ sở kìm nén cơn nứng của họ, trong khi bản thân họ cũng muốn thế đâu.

Nhân tiện thì mình cũng là đứa không ủng hộ nữ quyền toxic, bởi tạo hóa sinh ra đàn ông và đàn bà là đã có sự khác biệt rồi. Cái có thể nhìn thấy rõ nhất là sức mạnh thể chất và chức năng sinh sản của hai giới. Rồi cả nhu cầu tình dục nữa. Sự khác biệt về nhu cầu tình dục cũng có ảnh hưởng tới sự tiến hóa của nhân loại đó. Vì đã không thể hoàn toàn giống nhau nên làm ơn đừng đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, rằng đàn ông được làm thế này, thì đàn bà cũng phải được làm cái giống vậy. Cái đàn bà cần đấu tranh là quyền được đi học, quyền được bầu cử, quyền được lắng nghe, quyền được đi làm, quyền được coi trọng đúng với năng lực bản thân, chứ không phải là quyền không mặc áo ngực hay hở lưng ra đường để khiến đàn ông phải khổ sở kìm nén cơn nứng của họ.

Mất ngủ nên viết lan man chẳng đâu ra đâu, nhưng mà mình thấy nhẹ nhõm lắm vì mình muốn nói về vấn đề này từ lâu lắm rồi.

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 9: Mắc Kẹt

 “Tôi nghĩ chúng ta nên báo công an.” Người tổ trưởng tổ bảo vệ quay sang bàn với Tùng. “Tính chất vụ việc có thể coi là nghiêm trọng. Chưa kể đến giá trị chiếc đồng hồ này đã có thể cấu thành tội hình sự, thì việc này cũng liên quan tới dữ liệu của công ty. Trước giờ công ty chúng ta chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

Nói xong, anh ta nhìn Tùng như thể chờ đợi một cái gật đầu từ anh. Thế nhưng trái ngược với sự trông đợi của anh ta, Tùng lại chỉ lắc đầu.

“Thôi, mấy người công an phường đủ bận rồi. Tôi không muốn làm phiền tới họ.” 

“Không sao đâu. Tôi có đứa em họ làm công an ngay phường này. Có gì để tôi bảo nó một tiếng là vào việc được ngay.” 

“Chuyện này cứ để vài hôm nữa đã. Bây giờ mọi người cứ tạm thời về làm việc như bình thường đi.” 

Tổ trưởng tổ bảo vệ hơi nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao anh ta cũng là người làm công ăn lương, cấp trên nói sao thì nghe vậy. Anh ta đâu phải người mới đi làm, cũng đâu phải ngốc. Người làm ăn kinh doanh như Tùng thì còn có quan hệ với công an phường tốt hơn anh ta nhiều, nếu không muốn nói là có quen biết với cả lãnh đạo cấp quận hay thành phố. Tùng chỉ đơn giản là không muốn gọi công an thôi. Anh ta khẽ liếc nhìn Kim Chi để đánh giá một lượt. Cái cô tạp vụ này thì cũng xinh đấy, nhưng người như Tùng thì đâu thiếu gái trẻ đẹp hơn cô ta nhiều?

Tuy còn lăn tăn nhưng tổ trưởng tổ bảo vệ cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu chào mọi người rồi rời phòng. Người nhân viên IT  cũng chào Tùng rồi theo ngay sau anh ta. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Kim Chi và Tùng.

“Tôi rất lấy làm tiếc vì xảy ra chuyện như vậy. Đúng là tôi đã cầm chiếc đồng hồ đó lên xem, nhưng tôi thề là tôi không lấy nó.” Cô cắn môi, như thể đang phân vân không biết có nên nói tiếp hay không. “Có thể anh không tin, nhưng quả thực là tôi không lấy chiếc đồng hồ, cũng không xóa dữ liệu của công ty.”

Nếu tôi có kỹ năng đến mức biết cách xóa dữ liệu thì tôi còn đi làm tạp vụ làm gì. Kim Chi định nói thêm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Có lẽ anh ta sẽ hiểu điều đó.

“Nếu cần, tôi nghĩ anh nên gọi công an.” Cô tiếp tục. “Chiếc đồng hồ đó cũng có giá hơn 200 triệu, đủ để cấu thành tội hình sự rồi.”

“Cô có vẻ hiểu biết về đồng hồ?” Tùng nheo mắt lại, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt.

“Không. Tôi chỉ biết giá của chiếc này thôi. Trước người quen của tôi cũng có một chiếc giống vậy.” Kim Chi đáp.

“Tôi biết rồi. Cô cứ về làm việc như bình thường đi.”

Kim Chi cảm ơn anh rồi đi ra ngoài. Trước khi khép cửa lại, cô thoáng thấy anh xoay ghế về hướng ngược lại. Anh ngả người ra ghế, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. 

Hôm nay trời lạnh nhưng có nắng. Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Những hàng cây xà cừ rung rinh trong gió, một tán cây còn khẽ chạm vào cửa sổ. 

Một người đàn ông biết yêu cái đẹp tự nhiên như vậy, lẽ ra không nên đi làm kinh doanh. Kim Chi thầm nghĩ. Mà tại sao anh ta lại không muốn báo công an nhỉ? Cô khẽ khép cửa lại rồi đi về phía phòng tạp vụ.

Hai ngày sau đó Kim Chi vẫn đi làm như bình thường. Vụ việc chiếc đồng hồ có vẻ như không có tiến triển gì mới. Mọi người trong công ty thi thoảng vẫn xì xào bàn tán, nhất là mỗi lần nhìn thấy Kim Chi. Có đôi lần cô cũng định xin nghỉ việc, nhưng nghĩ lại cây ngay thì không sợ chết đứng, nếu làm vậy chỉ càng khiến họ nghi ngờ cô hơn thôi, thế nên cô vẫn phải cố tỏ ra bình thường và đi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, Kim Chi vừa dọn xong một phòng thì bỗng thấy trong người hơi khó chịu. Cô về phòng tạp vụ cất đồ rồi đi vào nhà vệ sinh nữ. Hình như cô đến tháng rồi! 

Cô đẩy cửa một phòng trống trong nhà vệ sinh nữ rồi đi vào kiểm tra. Quả thật là cô tới tháng. Theo lịch thì còn 2 ngày nữa mới tới kỳ kinh nguyệt của cô, tháng này không hiểu sao lại tới sớm hơn dự kiến. Có lẽ là do dạo này cô căng thẳng lo lắng nên ảnh hưởng nội tiết.

Kim Chi đang định mở cửa ra để quay về phòng tạp vụ lấy băng vệ sinh dự phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.

“Mới đầu nhìn là tao đã biết con mẹ ấy chẳng tử tế gì rồi. Bề ngoài thì giả vờ hiền lành ngu ngốc nai tơ, bên trong thì hóa ra lại là cáo già.”

“Ôi, thế mà hôm trước chị ta vào dọn phòng em còn bảo chị này nhìn hiền mà có nét thật! Trang điểm lên thì ăn đứt khối cô hoa hậu!”

“Đấy, cả phòng tao ai cũng bảo nhìn chị tạp vụ mới trông hiền lành thế! Mà cái tính mày ấy, mấy lần quên điện thoại ở công ty rồi, từ giờ thì chừa đi nhé!”

“Thôi từ giờ em không dám quên cái gì ở công ty nữa đâu. Quên có khi lại mất luôn ấy chứ!”

Tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng nước chảy ra từ vòi rửa tay. 

Kim Chi ngồi yên trong nhà vệ sinh. Cô không dám mở cửa mà vẫn ngồi yên tại chỗ nghe hai người nhân viên nữ ở ngoài nói xấu mình. 

Tuy chuyện về chiếc đồng hồ vẫn chưa rõ ràng nhưng tin đồn cô là thủ phạm đã lan khắp công ty. Mọi người ai cũng gần như chắc chắn rằng cô là người lấy chiếc đồng hồ. Ánh mắt của mọi người nhìn cô bây giờ đều khác hẳn lúc trước. Có những lúc cô vào dọn phòng nào đó, nếu là trước đây mọi người đều rất niềm nở thân mật, có lúc còn mời cô ăn cái này cái nọ, nhưng bây giờ mỗi lần cô xuất hiện thì tất cả mọi người đều im lặng. 

Thậm chí có lúc, cô đứng ngoài cửa nghe tiếng mọi người ở trong phòng cười đùa râm ran, nhưng lúc cô gõ cửa đi vào thì tiếng cười nói ở trong đều bỗng dưng im bặt. Bất cứ nơi nào có mặt cô, dường như đều chỉ có một sự im lặng khó xử bao trùm.

Kim Chi biết vậy nên mỗi lần vào đâu đó, cô đều cố gắng làm nhanh tay để nhanh chóng trả lại bầu không khí tự nhiên cho họ. Bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường, tự nhủ rằng họ nghi cho cô lấy chiếc đồng hồ cũng có lý của họ, bởi đúng là công ty này trước nay chưa từng có chuyện bị mất mát gì cả. Trước đây thi thoảng có nhân viên còn quên điện thoại hay để laptop qua đêm ở chỗ làm nhưng sáng hôm sau tới nơi thì vẫn còn nguyên. Nay mất cả chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy thì họ nghi ngờ cũng đúng thôi. 

Tuy nghĩ vậy, nhưng tận trong sâu thẳm Kim Chi vẫn cảm thấy tủi thân. Ví dụ như lúc này chẳng hạn, nước mắt không biết từ lúc nào cứ thi nhau rơi xuống. Cô phải ngồi ở trong một lúc rất lâu, chờ tiếng vòi nước bên ngoài tắt hẳn và tiếng bước chân đi xa dần thì mới dám lau nước mắt mở cửa bước ra ngoài. 

Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, vội mở vòi rồi vốc nước lên rửa mặt, sau đó nhanh chóng quay lại phòng tạp vụ lấy đồ đạc rồi đi dọn các phòng như đã được phân công.

Mấy hôm nay mọi người cũng ít gọi cô nhờ lau dọn hơn nên công việc của Kim Chi kết thúc sớm hơn bình thường. Mới 6 giờ hơn mà cô đã dọn gần xong hết rồi. Trong lúc đang làm dở phòng cuối cùng thì cô bỗng thấy trong bụng đau âm ỉ.

Thôi chết rồi, cô bị đau bụng kinh!

Kim Chi không biết người khác thế nào, nhưng với cô thì mỗi lần bị đau bụng đến tháng đều giống như chết đi sống lại. Lần đầu tiên cô bị đau bụng kinh là năm lớp 9, lúc đó cô chỉ ước gì mình chết đi cho rồi! Nhiều người thậm chí còn nghĩ rằng cô giả vờ. Có lần thấy cô vật vã, thậm chí còn nằm lăn ra tại chỗ không thể đi nổi, có người còn nói “Khiếp, có đau bằng đau đẻ không mà làm trò kinh khủng thế!”. Từ sau lần đó, cô không dám tỏ ra quá đau nữa. Mỗi lần tới tháng là cô luôn tìm cách uống thuốc giảm đau trước. Sau này biết thuốc giảm đau không tốt cho sức khỏe nên mấy năm gần đây thì mỗi lần tới tháng cô đều phải pha một phích trà gừng mật ong chanh để uống. 

Mấy hôm nay có lẽ do lo lắng nên kỳ kinh của cô đến sớm, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì. Nãy cô phát hiện ra mình bị, may mà có chuẩn bị băng vệ sinh dự phòng lúc nào cũng mang trong túi, nếu không trong lúc này thì cô cũng chẳng dám đi hỏi xin băng vệ sinh của ai.

Nhưng mà vấn đề là, bây giờ tìm đâu ra trà gừng mật ong chanh để uống bây giờ? Nếu không có trà gừng mật ong thì hôm nay cô xác định sẽ phải nằm bẹp suốt mấy tiếng tiếp theo rồi!

Kim Chi cố nhịn đau làm cho xong nốt phòng này rồi đẩy đồ về phòng tạp vụ. Lúc này, cơn đau trong bụng cô không còn âm ỉ nữa mà đã trở nên dữ dội hơn. Cơn đau cứ quặn thắt từng cơn như từng đợt sóng dữ, ào ạt hết đợt này tới đợt khác. Về tới phòng tạp vụ thì cô cũng không thể cố nổi nữa, vội đổ người nằm vật xuống tấm đệm nhỏ khuất sau chỗ thay đồ. Cô lăn qua lăn lại một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bên ngoài lúc này trời bắt đầu đổ cơn mưa. Lúc đầu chỉ mới lất phất vài hạt, nhưng chỉ một lúc sau mưa đã như trút nước. Gió cũng đã mạnh dần lên. Hình như hôm nay đài báo bão. Năm nay có La Nina nên mưa bão nhiều và bất thường hơn hẳn hơn hẳn mọi năm. 

Tùng đưa tay đóng chặt cửa sổ để ngăn không cho nước bắn vào. Tán cây xà cừ ngoài cửa sổ đập ầm ầm vào mặt kính. Cũng may cửa cách âm tốt nên chỉ cần đóng chặt lại là bên trong lại yên tĩnh như thường. Anh lại tiếp tục cắm đầu vào bản báo cáo mà phòng kế hoạch mới gửi chiều nay.

Anh mới xem được một nửa báo cáo thì bỗng nhiên đèn trên trần nhà vụt tắt. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng xanh mờ từ màn hình laptop. Anh mở cửa chính, ngoài hành lang cũng tối đen như mực. 

Mất điện toàn tòa nhà rồi!

Tùng gập máy tính lại, mở đèn pin điện thoại rồi đi xuống tầng một.

Cả sảnh lễ tân tầng một đều vắng hoe. Có lẽ anh là người duy nhất còn ở lại trong công ty. Mưa ngoài trời vẫn còn to nhưng đã bớt gió. Giờ này đi đường chắc cũng ổn rồi.

Tùng đưa tay đẩy cửa. Cánh cửa kính vẫn đứng im lìm không nhúc nhích. 

Chết tiệt! Nó bị khóa mất rồi!


Thứ Tư, 10 tháng 8, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 8: Vụ Trộm

 “Chị Chi, chị vào phòng giám đốc có việc.”

Kim Chi còn chưa kịp thay xong đồng phục để vào ca thì đã nghe thấy có tiếng người gọi mình. Cô vội cài nốt mấy cái cúc áo rồi ló đầu nhìn ra ngoài.

Người vừa gọi cô là Thảo, trợ lý riêng của giám đốc. Thảo đang đứng ở lối vào, tay vẫn còn giữ cửa mở chứ chưa khép lại. Có lẽ cô không muốn bước vào căn phòng có lẫn nhiều mùi hóa chất của tổ tạp vụ này.

“Có chuyện gì thế?” Kim Chi thắc mắc. Sợ Thảo nghĩ mình lắm chuyện, cô vội giải thích thêm. “Anh ấy làm đổ gì ra sàn hay sao, để chị chuẩn bị dụng cụ dọn?”

Thảo chỉ lắc đầu. “Không. Chị chỉ cần tới tay không thôi.”

Kim Chi hơi nhíu mày, cô thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng đi theo sau Thảo tới phòng giám đốc.

Lẽ nào là vì chuyện chiếc điện thoại? Cô vừa đi vừa nghĩ. Hôm qua anh ta thông báo với cô là chiếc điện thoại của cô đã vô phương cứu chữa, và cô cũng hiểu điều ấy. Anh ta còn tốt bụng ngỏ ý mua cho cô một chiếc điện thoại mới để đền bù nhưng cô đã từ chối rồi cơ mà.

Cửa phòng giám đốc đã ở trước mặt. Thảo đẩy cửa để cô bước vào, sau đó đi ra ngoài. 

Trong phòng đã có ba người đang chờ sẵn. Ngoài chủ nhân của căn phòng là Tùng, còn có hai người nữa, một người là tổ trưởng tổ bảo vệ, người còn lại là một nhân viên IT trẻ tuổi. Tuy mới tiếp xúc qua một lần nhưng Kim Chi nhớ khá rõ anh ta. 

Cô gật đầu chào mọi người trong phòng.

“Tôi nghe cô Thảo nói anh cho gọi tôi?” Cô nhìn về phía Tùng. 

“Tình hình là tôi bị mất một chiếc đồng hồ.” Tùng vào thẳng vấn đề không một chút vòng vo. “Không biết hôm qua dọn phòng tôi thì cô có thấy không?”

Nghe nhắc tới chiếc đồng hồ, Kim Chi không tránh khỏi giật mình. Đồng tử cô mở to nhìn anh.

“Hôm qua lúc dọn tôi có thấy nó. Anh để quên nó trên bàn kia.” Vừa nói cô vừa chỉ về phía mặt bàn làm việc của Tùng. Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu cô. “Nhưng tôi không lấy nó.”

Giọng cô quả quyết một cách chắc nịch.

“Chúng tôi cũng muốn tin cô, cô Chi ạ.” Tổ trưởng tổ bảo vệ lên tiếng. Anh ta là một người đàn ông trạc tứ tuần, làn da ngăm đen, khuôn mặt toát lên vẻ cương nghị và nghiêm khắc. Nghe nói trước đây anh ta từng có một thời gian dài ở trong quân ngũ. Giọng của anh ta cũng nghiêm túc như chính khuôn mặt và tác phong của anh ta vậy. “Nhưng cô biết đấy, một mất thì mười ngờ. Trong công ty trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này cả, nên chúng tôi bắt buộc phải nghi ngờ tất cả mọi người, trong đó có cô. Sau khi xem lại camera trong phòng thì chúng tôi thấy có đoạn này.”

Lời người tổ trưởng tổ bảo vệ vừa dứt, nam nhân viên IT trẻ tuổi bên cạnh vội xoay màn hình của chiếc laptop trên bàn về phía Kim Chi, sau đó ấn nút enter. 

Trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một nhân viên mặc đồng phục tạp vụ. Có lẽ là camera được đặt ở gần cửa ra vào, từ góc này có thể nhìn được khá rõ khuôn mặt sững sờ của Kim Chi khi nhìn thấy chiếc đồng hồ ở trên bàn. Cô đứng nhìn nó trong khoảng gần một phút, sau đó chầm chậm đưa tay về phía chiếc đồng hồ rồi cầm nó lên. Khi chiếc đồng hồ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, cô khẽ mỉm cười. Mà cũng không hẳn là cười, khóe môi cô chỉ hơi nhếch lên, không rõ là đang cười hay đang giễu nữa. 

Người phụ nữ trên màn hình có khuôn mặt giống y hệt Kim Chi. Không phải là cô thì ai vào đây nữa?

Chính vào lúc này thì màn hình máy tính dừng lại. 

“Đoạn sau của video đâu?” Kim Chi nhíu mày. Giọng cô nhẹ bẫng như trong một giấc chiêm bao. Tim cô lúc này bắt đầu đập thình thịch. Tùng thấy cả người cô đã dường như run lên.

“Toàn bộ dữ liệu camera của tầng 2 và tầng 3 vào tối qua đã bị ai đó xóa sạch. Phòng IT đã cố khôi phục lại, nhưng hiện chỉ có một vài đoạn, trong đó có đoạn video mà chúng ta vừa xem.” Tổ trưởng tổ bảo vệ nhìn cô. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự tự tin rằng cô chính là kẻ đã lấy chiếc đồng hồ. 

“Còn các đoạn video còn lại thì sao?” Kim Chi bình tĩnh hỏi.

“Tôi đã nói rồi đấy. Chúng bị xóa sạch rồi.” 

“Không, ý tôi là các đoạn đã được khôi phục lại cơ.” Kim Chi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt của cô khiến người tổ trưởng tổ bảo vệ bối rối trong giây lát. Anh ta vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Cái nhìn của cô ta sao lại trong suốt thế cơ chứ!

“Chỉ có một đoạn trên hành lang quay được cảnh cô đi vào phòng IT và nhân viên IT chạy ra ngoài thôi. Ngoài ra có 1 vài đoạn không quan trọng khác.” Người bảo vệ hắng giọng. “Hôm qua cô là người duy nhất ở lại trong phòng IT sau 7 giờ tối.”

“Đúng là tôi có ở trong phòng IT một mình sau 7 giờ tối. Nhưng cũng đâu phải tôi chủ động vào.” Cô nhìn sang người nhân viên IT trẻ từ nãy tới giờ vẫn chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đen ngòm, không hề tham gia vào cuộc trò chuyện. “Chính cậu này đã nhờ tôi vào phòng IT để dọn bãi nôn của cậu ấy mà.”

“Đúng vậy. Chính tôi đã nhờ chị ấy vào để lau dọn.” Cậu ta lần đầu tiên lên tiếng, vẫn cúi đầu. “Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên để người lạ vào phòng IT một mình như vậy. Nhưng lúc đó tôi quả thực không còn cách nào khác.”

Trong đầu Kim Chi dần mường tượng lại hình ảnh của cậu ta ngày hôm qua. Lúc đó tầm 7 giờ tối, cô đang đi qua hàng lang tầng 2 thì có người gọi cô lại.

“Xin lỗi chị, không biết trưa tôi ăn gì mà giờ bị nôn. Nãy không may ra cả sàn. Chị chịu khó lau giúp tôi nhé, chắc tôi phải vào nhà vệ sinh một lúc.” Người thanh niên trẻ vừa ôm bụng vừa chỉ tay về phía đám chất lỏng sền sệt ở góc phòng. 

Kim Chi hơi nhăn mũi dù không ngửi thấy mùi gì quá bất thường. Cô đeo khẩu trang vào trong lúc cậu thanh niên vội vàng chạy biến về phía nhà vệ sinh ở gần cầu thang bộ. 

Đây là phòng của bộ phận IT. Giờ này đã tan ca lâu rồi nên trong phòng không còn ai. Có lẽ cậu nhân viên IT trẻ kia bị ngộ độc thực phẩm nên mới còn ở lại tới tận giờ này. Bình thường cô cũng không cần dọn phòng IT nên có thể nói đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây.

Kim Chi tìm trong hộp dụng cụ ra một gói muối chuyên dụng rồi rắc lên bãi nôn, chờ nó khô lại rồi nhẹ nhàng dùng chổi cứng quét sạch, sau đó lau sàn. Dù bãi nôn này không có mùi kinh khủng lắm mà chỉ có mùi như thức ăn chưa phân hủy thông thường, cô vẫn lau đi lau lại tận mấy lần. Vừa lau, cô vừa nhớ lại lần cô dọn bãi nôn cho Bách. Đó là lần đầu tiên mà cô thấy anh say từ khi họ quen nhau. Lần ấy anh say bí tỉ chẳng còn biết trời trăng gì. Bách vốn không quen uống rượu, nhưng vì công việc nên anh đã học uống để xã giao. Nghe nói lần đó, anh ký được một hợp đồng lớn.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày cô nhớ tới Bách rồi. Hôm nay cũng đâu phải ngày gì đặc biệt mà trong vài tiếng đồng hồ cô lại nhớ tới anh tận hai lần liền như vậy? Anh rời xa cô cũng đã khá lâu rồi mà…

Kim Chi nén tiếng thở dài, đẩy cây lau nhà đi đi lại lại trên sàn. Ngay cả những chỗ đang sạch cô cũng lau đi lau lại tới tận hai lần. Khi cô chuẩn bị lau tới lần thứ ba thì thấy cậu nhân viên IT kia quay về. Mặt cậu ta vẫn nhăn nhó như cũ. 

“Em có cần đi viện không? Để chị gọi tổ bảo vệ tới giúp.” Kim Chi lo lắng cho người đồng nghiệp lần đầu gặp mặt.

“Không cần đâu. Em cũng đỡ rồi.” Cậu ta xua tay. “Giờ em gọi taxi về đi khám xem sao.”

Cậu ta nói rồi tóm vội chiếc balo trên ghế, sau đó nhanh chóng đi khỏi. Có vẻ cậu ta vẫn khá ổn thật. Cô dừng cây lau nhà, khép cửa phòng lại rồi kéo chiếc thùng dụng cụ đi về phía phòng tạp vụ, sau đó rời khỏi chỗ làm, lên xe buýt đi về nhà. 

Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Tại sao quay đi quay lại cô lại trở thành nghi phạm rồi?


Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 7: Chiếc Đồng Hồ

 Tùng đứng ở một góc khuất trên vỉa hè, yên lặng nhìn người phụ nữ kia leo lên chiếc Range Rover đắt tiền. Chiếc xe nổ máy rồi dần dần rời xa trước mặt. Không hiểu sao anh có cảm giác cả người mình đang run lên, cảm giác hồi hộp khiến tim anh lúc này đập điên cuồng trong lồng ngực.

Tùng không ngờ là việc lén lút theo dõi người khác này lại khiến anh cảm thấy kích thích như vậy. Nói sao nhỉ, có lẽ bản chất anh vốn là một người ưa mạo hiểm, ví dụ như hồi bé anh đã từng mê mẩn trò trượt ván. Có lẽ là anh đã sống trong một thế giới êm đềm, ít biến cố quá lâu, nên khi có một việc gì đó bất thường xảy ra, anh sẽ luôn có xu hướng bị thu hút bởi nó như vậy.

“Có đuổi theo không?” Tiếng người lái xe ôm bên cạnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. 

Tùng lưỡng lự trong giấy lát rồi lắc đầu. 

“Anh chở tôi về lại nhà hàng lúc nãy.” Tùng nói rồi ngồi lên yên xe sau. Người tài xế chở anh về nhà hàng Nhật Bản. Lúc thanh toán tiền, chợt Tùng thấy người tài xế vỗ vai an ủi nói với anh.

“Thôi anh đừng buồn. Anh còn trẻ, lại đẹp trai phong độ thế này, cần gì phải tiếc một người vợ không chung thủy như vậy? Cô ta phải tiếc anh ấy chứ!”

Nếu lúc này đang uống nước, chắc hẳn Tùng đã bị sặc nước mà chết. Ban nãy khi vừa tới nhà hàng, anh thoáng nhìn thấy người phụ nữ ấy ở bàn bên kia. Lúc ấy cô ta đang ngoái đầu nhìn về phía bàn của anh. Kỳ lạ là vừa nhìn thấy anh, cô ta đã ngay lập tức quay lại, sau đó rời khỏi nhà hàng ngay lập tức. Sau khi người đàn ông đi cùng cô ta cũng ra ngoài, Tùng lấy cớ đi vệ sinh để bí mật đuổi theo bọn họ. Lúc đó, người tài xế xe ôm này ở ngay đấy, anh đã bảo anh ta đuổi theo chiếc xe hơi kia. Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng Tùng vừa bắt quả tang vợ mình ngoại tình hay đại loại như vậy. 

Tuy biết người xe ôm hiểu nhầm nhưng Tùng không buồn giải thích, chỉ nhẹ nhàng cám ơn rồi chào anh ta. Anh lười giải thích với người lạ. Họ cũng chỉ là những người thoáng qua đời anh trong một phút giây nào đó thôi, việc họ hiểu nhầm một chút cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả.

“Anh ta nợ tiền anh à?” Diệp hỏi đùa khi anh vừa quay lại chỗ ngồi. Thật may là cô chỉ thấy anh đuổi theo người đàn ông kia chứ không biết người anh đuổi theo là Kim Chi. Tuy anh và Diệp chưa chính thức xác định quan hệ nhưng việc đuổi theo người phụ nữ khác khi đang hẹn ăn tối với cô cũng là một việc chẳng hay ho gì.

“Xe anh ta còn đắt tiền hơn xe anh đấy!” Tùng gượng cười. “Nếu mà nói nợ tiền, thì anh phải nợ anh ta thì có!”

“Thế hay là anh ta nợ tình anh?” Diệp nửa đùa nửa thật, cười to. Lúc mới được giới thiệu, quả thực cô cũng đã không ít lần nghĩ rằng anh là gay. Nếu không, với điều kiện của anh sao còn phải hẹn hò thông qua mai mối cơ chứ! “Anh cứ nói thật, xã hội bây giờ cũng thoáng lắm. Em có thể làm bình phong cho anh!”

Tùng cũng bật cười.

“Trí tưởng tượng của em phong phú hơn anh nghĩ đấy!”

“Xã hội bây giờ hiểm ác quá mà. Em chỉ học cách đa nghi để phòng thân thôi. Bọn bạn em lấy chồng xong đứa nào cũng kêu trời. Đứa thì bị chồng cắm sừng, đứa thì bị chồng cắm sổ đỏ. Bọn nó lúc nào cũng dặn em trước khi lấy chồng phải điều tra thật kĩ.” Cô uống một ngụm nước. “Anh không giấu em chuyện gì đấy chứ?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Ví dụ như một ngày nào đó em bỗng phát hiện ra anh đã có vợ rồi chẳng hạn.”

Câu nói của Diệp đột nhiên khiến Tùng im lặng. Một lúc sau, cô mới nghe thấy giọng anh.

“Vợ thì anh chưa có, nhưng đúng là anh có một đứa con rồi.” Anh quyết định nói thật với cô. 

Diệp ngừng nhai, tròn mắt nhìn anh như không thể tin vào tai mình? Có con? Sao trước đây cô chưa từng nghe ai nói tới chuyện này? Lần trước cô tới nhà anh cũng đâu có thấy đứa trẻ nào?

“Anh có một đứa con nuôi, chắc là hơn năm tuổi rồi.” Tùng chậm rãi nói.

“Sao lại chắc là?” Diệp không nén nổi tò mò.

“Vì lúc anh nhận nuôi Thông, anh cũng không biết thằng bé mấy tuổi cả. Anh chỉ đoán là ba tuổi gì đó. Đã hơn hai năm trôi qua rồi, chắc nó cũng hơn năm tuổi. Anh làm khai sinh cho thằng bé thì chọn ngày mà anh gặp nó để làm sinh nhật.” Tùng từ tốn giải thích. 

“Anh gặp thằng bé thế nào?”

“Anh gặp nó trong một chuyến công tác ở Hải Phòng. Lúc đó xe của anh đang đi trên đường ở ngoại thành thì bỗng dưng thằng bé ở đâu chạy tới, bất ngờ quá không tránh kịp nên không may đâm phải nó. Bọn anh đã chở đứa bé tới bệnh viện. May mà nó chỉ bị thương nhẹ. Nhưng thằng bé bé quá, lại còn bị chấn thương nên nó không nhớ bố mẹ mình là ai, ở đâu, tên gì. Anh đã nhờ công an thành phố và đăng cả tin lên báo và truyền hình nhưng không có ai tới nhận cả. Thế nên anh nghĩ rằng mình cần có trách nhiệm với nó.”

“Hay nó vốn là trẻ mồ côi?” 

“Cũng có thể, vì lúc đó đã hơn 11 giờ rồi. Lại còn ở chỗ khá vắng người nữa. Nếu nó có bố mẹ thì chắc cũng chẳng thể ra đường giờ đấy được.”

“Mà sao lần trước em tới nhà anh ăn cơm không thấy nó đâu?” 

“Lúc đó mẹ anh sợ em hiểu nhầm nên dặn chị giúp việc đưa nó đi chơi. Nếu em hối hận và không muốn tiếp tục gặp anh nữa thì anh cũng rất hiểu, không phải ai cũng sẵn lòng đón nhận một người đàn ông đã có con.”

Diệp bỗng nhiên cười phá lên.

“Em không quan tâm chuyện đó đâu.” Cô nói. “Em chỉ sợ anh đã có vợ chưa ly hôn mà giấu em thôi. Còn nếu đó là con nuôi của anh, thậm chí là con đẻ, thì em cũng sẽ yêu thương nó. Đấy là nếu sau này em và anh có thể tiếp tục nhé.”

Tùng mỉm cười. Mẹ anh quả thực là có con mắt tinh tường. Diệp đúng là một cô gái khéo léo và bao dung, không uổng công bà đã thích cô như vậy.

“Lần sau nếu em tới nhà anh thì anh cứ để em gặp thằng bé nhé. Biết đâu nó lại không thích em.” Cô đùa.

“Chắc chắn nó sẽ thích em thôi.” Tùng mỉm cười. 

Diệp đúng là một người dễ chịu. Trong một thoáng chốc, Tùng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ kết hôn với cô. Thế nhưng, không hiểu sao ở một nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình, anh vẫn thấy thật trống rỗng. 

“Đồ ở đây cũng ngon phết.” Diệp cảm thán.

Tùng cũng gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, gật gù. 

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ khiến Tùng phần nào tạm quên đi những lo lắng trong lòng. Chỉ tới lúc sau khi chào tạm biệt Diệp ở cửa nhà cô xong rồi, khi anh lái xe về nhà một mình, Tùng mới bị nhấn chìm bởi một cảm giác mơ hồ khi nghĩ tới những chuyện liên quan tới người phụ nữ ở công ty kia.

Mấy ngày sau đó, ngày nào anh cũng cố hẹn hò với Diệp, khi thì đi ăn, khi thì đi xem phim, với hy vọng mối quan hệ của họ có thể nhanh chóng có một kết quả tốt đẹp. Anh nghĩ có lẽ đã đến lúc mình nên có một gia đình nhỏ. Có lẽ anh đã đến tuổi cần cái mà người ta vẫn thường gọi là tổ ấm, một nơi để sẻ chia và quên đi những giông bão ngoài kia.

“Anh đang chuẩn bị tới rồi. Em đợi anh một chút nhé.” Tùng ngắt điện thoại rồi nhanh tay tóm lấy chiếc áo khoác trên mắc, vội vàng rời khỏi công ty.

Hôm nay Diệp có tiết mục biểu diễn ở Nhà Hát Lớn. Anh đã hứa với cô sẽ tới xem. Chương trình bắt đầu lúc 7 giờ 30, Tùng đã cố gắng để xong việc sớm, nhưng mãi tới gần 7 giờ mới có thể tắt máy tính được. Công ty anh ở ngoại thành, đi tới đó nhanh cũng mất tầm 30 phút. 

Anh ghét cảm giác cập rập này. Nó khiến anh không thoải mái chút nào cả. Không hiểu sao mỗi lần làm việc gì đó trong tâm thế vội vàng là anh luôn có linh cảm rằng chắc chắn mình sẽ quên gì đó. 

Và đúng là hôm nay Tùng quên đồ thật. Mãi tới lúc đi được nửa đường rồi anh mới nhớ là mình quên đồng hồ. 

Đó là một chiếc đồng hồ MontBlanc được thiết kế theo phong cách cổ điển sang trọng với dây đeo bằng da cá sấu màu đen và mặt đồng hồ được làm từ đá xa-phia viền vàng lấp lánh. Khoảnh khắc trông thấy nó nằm trên mặt bàn làm việc của Tùng, Kim Chi đã giật mình một cái. 

Cô cứ thế đứng nhìn trân trân vào chiếc đồng hồ đắt tiền ấy. Có lẽ cô đã đứng ngẩn người ra mà nhìn nó trong cả mấy phút. Trong đầu cô, ký ức xa xôi bỗng tràn về như một cơn lũ, cuốn trôi đi tất cả những ý niệm của cô về thực tại. 

Nó đúng là giống hệt chiếc đồng hồ mà cô đã mua cho Bách trước đây. Sinh nhật tuổi 30 của Bách, Kim Chi đã dốc gần hết số tiền tiết kiệm riêng để mua cho anh chiếc đồng hồ này. Cô đã mất cả tuần trời tìm hiểu trên mạng và lang thang trong các trung tâm thương mại mới chọn được chiếc đồng hồ ưng ý. Tuy nó hơi đắt, nhưng biết là Bách sẽ thích nên cô đã không tiếc tiền. Mà lúc đó, cô cũng đâu thiếu tiền…

Kim Chi đặt chiếc khăn lau trong tay xuống. Tay cô chầm chậm đưa về phía chiếc đồng hồ trên mặt bàn rồi cầm nó lên.