Tùng bấm số gọi tổ trưởng tổ bảo vệ nhưng chỉ có tiếng tổng đài vang lên ở đầu dây bên kia.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Anh gọi đi gọi lại nhưng vẫn không thấy gì, cuối cùng chỉ đành bất lực gửi đi một tin nhắn.
[Anh gửi giúp tôi số điện thoại của bảo vệ trực đêm nay nhé! Tôi đang bị kẹt trong công ty.]
Gửi xong tin nhắn, anh tới ngồi xuống chiếc ghế chờ dành cho khách trong sảnh. Cái sảnh tầng một này cũng khá lớn, dù các cửa đang đóng kín nhưng không gian lồng lộng vẫn mang tới cảm giác rất lạnh lẽo. Bụng anh bỗng sôi ọc lên một tiếng.
Vừa lạnh vừa đói. Lại còn bị nhốt một mình trong công ty. Lúc này Tùng thấy bản thân mình thật là thảm!
Mưa đã ngớt nhưng gió ngoài cửa vẫn rít từng hồi nghe thật thê lương. Ngồi một lúc, mắt anh cũng đã bắt đầu quen dần với bóng tối. Tùng đưa mắt nhìn màn đêm mờ mờ ảo ảo xung quanh, trong đầu đột nhiên nhớ tới mấy truyện ma mà hồi đi du học đứa bạn cùng nhà người Việt vẫn mở oang oang mỗi tối. Da gà của anh cứ thế dựng lên.
Không biết có phải thần hồn nát thần tính không mà Tùng thấy có một bóng người đi về phía mình thật. Cái bóng đen sì cứ thế chầm chậm đi về phía anh như thể đang lướt trong không gian, không hề có một tiếng động. Cái bóng đi tới giữa sảnh thì dừng lại.
Tim của Tùng đã sắp rơi ra khỏi lồng ngực, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh soi đèn pin điện thoại về phía cái bóng. Dù sao anh cũng là người theo chủ nghĩa duy vật mấy chục năm có lẻ rồi đấy nhé!
Một khuôn mặt có phần quen thuộc hiện ra. Dưới ánh đèn pin, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo nhưng bỗng khiến trái tim Tùng thấy ấm lại.
“Cô vẫn chưa về à?”
Kim Chi giật mình, giơ tay lên để tránh đi ánh đèn pin đang chiếu thẳng vào mặt. Tùng biết ý nên rọi đèn về phía khác, ánh đèn giữa hai người chỉ sáng đủ để cô nhận ra mặt anh. Cái cô này chẳng biết là người hay là ma mà gan dạ thật, chẳng bật đèn gì cả mà cứ thế đi trong bóng tối tới tận đây!
“Nãy tôi ngủ quên mất…” Kim Chi xấu hổ đáp. Chừng như sợ Tùng trách mình lười biếng, cô vội nói thêm. “Tôi bị đau bụng.”
Nói xong, cô càng thấy xấu hổ hơn. Nếu có điện, chắc hẳn người đối diện đã thấy má cô đỏ bừng. Dù đã 30 tuổi rồi nhưng ngoài Bách, cô chưa từng đề cập tới nỗi đau tế nhị của con gái này với ai. Vừa rồi cô cũng chỉ lỡ miệng nói ra thôi, hy vọng anh ta không liên tưởng tới đau bụng kiểu kia. Có cả hàng chục kiểu đau bụng khác nhau cơ mà, Kim Chi tự nhủ!
Thế nhưng Tùng không phải đồ ngốc. Anh cũng đã trải qua nhiều đời bạn gái rồi, sao lại không hiểu vấn đề này cơ chứ!
“Giờ cô thấy đỡ hơn chưa?” Anh tỏ vẻ quan tâm.
“Cảm ơn anh, tôi cũng đỡ rồi.”
“Mà sao cô không bật đèn pin lên mà lại đi trong bóng tối thế kia?” Tùng không nhịn được mà thắc mắc.
“Tôi không có đèn pin.” Cô lí nhí đáp. “Tôi vẫn chưa mua điện thoại.”
Kim Chi định cuối tháng này nhận lương mới đi mua một cái điện thoại mới. Tiền trong tài khoản của cô hiện tại quả thực chỉ đủ sống. Mấy năm vừa qua, cô đã tiêu quá nhiều tiền vào việc tìm kiếm kia rồi. Vậy mà vẫn chẳng có tin tức gì cả…
Tùng im lặng không nói gì, anh đang muốn giữ trật tự để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Cái cô này cũng thật là lạ. Anh mua điện thoại cho thì cứ chối. Giờ lại chẳng có điện thoại mà dùng. Chẳng lẽ cô ta không có ai để giữ liên lạc sao?
Vào lúc này, bỗng dưng bụng của Tùng lại sôi lên.
Nghe tiếng bụng sôi ọc ọc, Tùng thấy hơi xấu hổ. Lần trước gặp Kim Chi bụng anh cũng réo ầm ầm thế này. Đường đường là giám đốc một công ty mà cứ như thể một con ma đói vậy! Cô ta sẽ nghĩ mình là con quỷ háu ăn cho mà xem! Nhưng mà giờ cũng quá giờ cơm tối rồi mà. Anh lại không quen ăn vặt, chỉ ăn một bữa sáng lúc 7 giờ, bữa trưa lúc 12 giờ, giờ đã hơn 8 giờ tối rồi thì đói là điều tất nhiên thôi!
“Xin lỗi, nhưng mà cô có gì ăn không?” Tùng gạt bỏ nỗi xấu hổ vớ vẩn, mạnh dạn hỏi, cũng chẳng hy vọng gì nhiều ở cái cô tạp vụ lạ lùng này. Thế mà anh lại nghe thấy Kim Chi hỏi lại.
“Anh có ăn mì tôm không?”
Ca làm của Kim Chi là từ 12 giờ trưa tới 8 giờ tối, giữa ca cô được nghỉ một tiếng để ăn. Sáng dậy cô nấu cơm cho cả ba bữa trong ngày nên giữa ca cô thường ăn mì tôm chống đói. Trong tủ đồ của cô ở trong phòng tạp vụ lúc nào cũng có chục hộp mì tôm.
Tùng theo Kim Chi đi vào phòng tạp vụ. Đó là một căn phòng rộng ở cuối hàng lang tầng một, chỉ đi nửa phút là tới nơi. Căn phòng này ngoài chức năng là chỗ nghỉ giữa ca và thay đồng phục của nhân viên tạp vụ thì còn là nơi cất giữ hóa chất tẩy rửa và một số đồ của công ty lâu không dùng tới, thế nên mùi không được dễ chịu lắm. Phải mất một lúc anh mới quen với mùi trong phòng.
Tùng cầm đèn pin soi đường cho Kim Chi. Anh hầu như cũng chẳng vào phòng này bao giờ nên dù ánh sáng không tốt lắm, anh vẫn muốn ngó nghiêng xung quanh xem thử ra sao.
Kim Chi dễ dàng tìm thấy mì tôm trong tủ đồ của mình. Cô lấy ra hai hộp rồi đem cho Tùng một cái.
“Mì này cứ thế ăn thôi, không phải nấu à?” Anh nghi hoặc nhìn hai hộp mì tôm trong tay mình, ngờ nghệch hỏi.
Cũng không thể trách Tùng được. Cả đời anh chưa bao giờ ăn mì tôm. Lý do cũng chẳng phải là vì anh cố tình tỏ ra nhà giàu “chảnh chó” hay gì, mà chỉ đơn giản là vì bà Hà mẹ anh không cho anh ăn. Bà là một người rất cực đoan trong rất nhiều vấn đề, trong đó có vấn đề ăn uống của gia đình. Tùng may mắn được sinh ra khi việc kinh doanh của bố anh đã bắt đầu ổn định, vì vậy mà mẹ anh có điều kiện để làm theo các thực đơn ăn uống tốt cho sức khỏe nhất gồm nhiều cá và rau xanh, ít thịt đỏ. Và tất nhiên trong thực đơn của bà không bao giờ có món mì ăn liền. Không biết bà nghe ở đâu tin tức ăn mì tôm có thể gây ung thư, thế là từ đó không có một gói mì ăn liền nào được bén mảng tới cửa bếp gia đình.
Sau này lớn lên thì Tùng biết rằng thực ra mì tôm không gây ung thư, anh có giải thích với mẹ rằng chẳng có bằng chứng khoa học nào cho thấy sự liên hệ giữa ung thư và mì tôm cả. Mẹ anh ngồi nghe anh giảng giải về khoa học thường thức một lát thì tai cũng ù đi, vội ù ù cạc cạc gật đầu, tuy nhiên bà vẫn nhấm nhẳng bảo anh là dù không gây ung thư nhưng mì tôm cũng không tốt cho sức khỏe. Tùng định giải thích tiếp cho bà là ăn mì vừa phải không ảnh hưởng gì, chỉ ăn nhiều quá mới có hại thôi. Mà cái gì ăn nhiều chả có hại. Thế nhưng nhìn thái độ cố chấp của bà, anh đành thôi. Nói thế, nhưng anh cũng đã quen nghe lời mẹ nên cũng không bao giờ ăn mì.
“Tất nhiên là phải chế nước sôi vào và đợi mấy phút chứ.” Kim Chi đóng cửa tủ lại.
“Nhưng mất điện mất rồi, làm sao mà đun nước được?”
“Không sao, phích nước nóng của tôi hôm nay chưa dùng, vẫn đủ để pha hai hộp mì.” Cô nói rồi ra hiệu cho Tùng đi theo mình đi tới góc phòng.
Kim Chi bóc vỏ hộp mì trong tay mình ra rồi nhìn về phía Tùng, thấy anh vẫn còn tròn mắt nhìn cô, lóng ngóng chưa biết phải làm gì tiếp theo. Cô vội giơ tay ra. Tùng hiểu ý đem hộp mì của mình cho cô.
“Đây, anh phải bóc thế này, ở đây có một phần nhỏ chìa ra, anh phải xé ở phần này trước.” Cô vừa làm vừa hướng dẫn cho anh như giáo viên đang dạy học sinh thực hành môn “xé hộp vỏ mì” vậy. “Học sinh” Tùng gật gù, nhìn “cô giáo” Kim Chi lấy một chiếc phích dựng ở góc phòng lên, mở nắp rồi từ từ chế nước vào hai hộp mì.
Phòng tạp vụ không có bàn ghế, Kim Chi đành kéo một tấm đệm mỏng mà mọi người thường nằm nghỉ ra phía ngoài để cô và Tùng ngồi. Hai người ngồi dựa lưng vào tường, chờ cho mì chín.
“Ăn được rồi đấy.” Kim Chi nói rồi cầm lấy hai hộp mì trước mặt lên, đưa cho Tùng một cái. Mùi mì tôm tỏa ra thơm phức khiến bụng anh lại càng thêm cồn cào.
Tùng cũng không khách sáo, anh nhận lấy hộp mì trong tay Kim Chi, sau đó gắp một đũa mì cho vào miệng. Không biết là có phải do đói hay không mà Tùng thấy cả mùi và vị đều rất ngon. Hiếm khi nào anh có cảm giác ngon miệng như vậy. Tùng thầm nghĩ. Thế mà mẹ anh lại cấm anh ăn. Phí mất bao nhiêu năm cuộc đời rồi!
Tùng ăn như hổ đói, chẳng bao lâu đã hết sạch hộp mì, nhưng trong bụng cảm giác vẫn chưa thấy đủ. Anh muốn xin Kim Chi thêm một hộp nữa, nhưng nhớ lại ban nãy phích nước sôi kia cũng đã cạn, nên chỉ đành đặt cái hộp không xuống sàn. Không ngờ anh thấy Kim Chi cũng vừa vặn đặt hộp mì xuống bên cạnh.
“Cô không ăn nữa à?” Tùng nuốt nước bọt nhìn vào hộp mì vẫn còn hơn nửa của Kim Chi.
“Tôi no rồi.” Cô đáp. Thực ra bụng Kim Chi đang bị trướng vì tới tháng nên cô không ăn được nhiều.
“Thế để tôi ăn nốt nhé.”
“Anh không sợ ăn đồ của người lạ à?” Kim Chi ngạc nhiên hỏi. Cô nghĩ rằng những người như Tùng thì rất quan trọng vấn đề vệ sinh, đặc biệt là trong ăn uống.
“Cô có bị bệnh truyền nhiễm gì không?” Anh hỏi.
“Không.” Kim Chi lắc đầu.
“Thế thì tôi sợ cái gì.” Tùng nói rồi nhanh tay cầm hộp mì của Kim Chi lên ăn nốt. “Cảm ơn cô nhé. Mà nói đến sợ, ban nãy trời tối thế mà cô vẫn dám đi một mình trong hành lang. Cô không sợ ma à?”
“Ma gì? Anh tin là có ma quỷ thật đấy à?” Kim Chi quay sang ái ngại nhìn Tùng.
“Không, tôi theo chủ nghĩa duy vật mà.” Anh nuốt vội miếng mì, giọng yếu ớt.
“Thật ra…” Giọng Kim Chi bỗng trở nên xa xăm như thể vọng về từ cõi nào. “...hồi còn sống tôi cũng sợ ma lắm!”
Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn Tùng. Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, đủ để cô thấy khuôn mặt của anh có phần cứng đờ lại. Anh đang ăn dở một miếng mì. Một đầu đũa vẫn cứ thế được giữ nguyên trong miệng của anh.
Điệu bộ của Tùng khiến Kim Chi không nhịn nổi mà bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không cười thoải mái thế này. Cô nhớ về những ngày, đã lâu rất lâu rồi, khi cô còn là một cô gái tự tin, vui tính và thích trêu đùa người khác. Chỉ tiếc rằng sau ngày đó, cô đã không bao giờ còn có thể trở lại làm cô gái hồn nhiên vô tư kia được nữa…
Nhớ về quá khứ khiến ngụm nước vừa trôi qua họng bỗng nghẹn lại, khiến Kim Chi bật ho lên một tiếng. Cô đưa tay lên ngực rồi cúi người ho sặc sụa.
Bỗng cô thấy có một bàn tay đặt lên lưng mình vỗ nhè nhẹ. Dù đang ho không ngừng nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng anh lẩm bẩm.
“Chẳng có con ma nào lại bị sặc nước cả.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét