Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 9: Mắc Kẹt

 “Tôi nghĩ chúng ta nên báo công an.” Người tổ trưởng tổ bảo vệ quay sang bàn với Tùng. “Tính chất vụ việc có thể coi là nghiêm trọng. Chưa kể đến giá trị chiếc đồng hồ này đã có thể cấu thành tội hình sự, thì việc này cũng liên quan tới dữ liệu của công ty. Trước giờ công ty chúng ta chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

Nói xong, anh ta nhìn Tùng như thể chờ đợi một cái gật đầu từ anh. Thế nhưng trái ngược với sự trông đợi của anh ta, Tùng lại chỉ lắc đầu.

“Thôi, mấy người công an phường đủ bận rồi. Tôi không muốn làm phiền tới họ.” 

“Không sao đâu. Tôi có đứa em họ làm công an ngay phường này. Có gì để tôi bảo nó một tiếng là vào việc được ngay.” 

“Chuyện này cứ để vài hôm nữa đã. Bây giờ mọi người cứ tạm thời về làm việc như bình thường đi.” 

Tổ trưởng tổ bảo vệ hơi nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao anh ta cũng là người làm công ăn lương, cấp trên nói sao thì nghe vậy. Anh ta đâu phải người mới đi làm, cũng đâu phải ngốc. Người làm ăn kinh doanh như Tùng thì còn có quan hệ với công an phường tốt hơn anh ta nhiều, nếu không muốn nói là có quen biết với cả lãnh đạo cấp quận hay thành phố. Tùng chỉ đơn giản là không muốn gọi công an thôi. Anh ta khẽ liếc nhìn Kim Chi để đánh giá một lượt. Cái cô tạp vụ này thì cũng xinh đấy, nhưng người như Tùng thì đâu thiếu gái trẻ đẹp hơn cô ta nhiều?

Tuy còn lăn tăn nhưng tổ trưởng tổ bảo vệ cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu chào mọi người rồi rời phòng. Người nhân viên IT  cũng chào Tùng rồi theo ngay sau anh ta. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Kim Chi và Tùng.

“Tôi rất lấy làm tiếc vì xảy ra chuyện như vậy. Đúng là tôi đã cầm chiếc đồng hồ đó lên xem, nhưng tôi thề là tôi không lấy nó.” Cô cắn môi, như thể đang phân vân không biết có nên nói tiếp hay không. “Có thể anh không tin, nhưng quả thực là tôi không lấy chiếc đồng hồ, cũng không xóa dữ liệu của công ty.”

Nếu tôi có kỹ năng đến mức biết cách xóa dữ liệu thì tôi còn đi làm tạp vụ làm gì. Kim Chi định nói thêm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Có lẽ anh ta sẽ hiểu điều đó.

“Nếu cần, tôi nghĩ anh nên gọi công an.” Cô tiếp tục. “Chiếc đồng hồ đó cũng có giá hơn 200 triệu, đủ để cấu thành tội hình sự rồi.”

“Cô có vẻ hiểu biết về đồng hồ?” Tùng nheo mắt lại, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt.

“Không. Tôi chỉ biết giá của chiếc này thôi. Trước người quen của tôi cũng có một chiếc giống vậy.” Kim Chi đáp.

“Tôi biết rồi. Cô cứ về làm việc như bình thường đi.”

Kim Chi cảm ơn anh rồi đi ra ngoài. Trước khi khép cửa lại, cô thoáng thấy anh xoay ghế về hướng ngược lại. Anh ngả người ra ghế, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. 

Hôm nay trời lạnh nhưng có nắng. Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Những hàng cây xà cừ rung rinh trong gió, một tán cây còn khẽ chạm vào cửa sổ. 

Một người đàn ông biết yêu cái đẹp tự nhiên như vậy, lẽ ra không nên đi làm kinh doanh. Kim Chi thầm nghĩ. Mà tại sao anh ta lại không muốn báo công an nhỉ? Cô khẽ khép cửa lại rồi đi về phía phòng tạp vụ.

Hai ngày sau đó Kim Chi vẫn đi làm như bình thường. Vụ việc chiếc đồng hồ có vẻ như không có tiến triển gì mới. Mọi người trong công ty thi thoảng vẫn xì xào bàn tán, nhất là mỗi lần nhìn thấy Kim Chi. Có đôi lần cô cũng định xin nghỉ việc, nhưng nghĩ lại cây ngay thì không sợ chết đứng, nếu làm vậy chỉ càng khiến họ nghi ngờ cô hơn thôi, thế nên cô vẫn phải cố tỏ ra bình thường và đi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, Kim Chi vừa dọn xong một phòng thì bỗng thấy trong người hơi khó chịu. Cô về phòng tạp vụ cất đồ rồi đi vào nhà vệ sinh nữ. Hình như cô đến tháng rồi! 

Cô đẩy cửa một phòng trống trong nhà vệ sinh nữ rồi đi vào kiểm tra. Quả thật là cô tới tháng. Theo lịch thì còn 2 ngày nữa mới tới kỳ kinh nguyệt của cô, tháng này không hiểu sao lại tới sớm hơn dự kiến. Có lẽ là do dạo này cô căng thẳng lo lắng nên ảnh hưởng nội tiết.

Kim Chi đang định mở cửa ra để quay về phòng tạp vụ lấy băng vệ sinh dự phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.

“Mới đầu nhìn là tao đã biết con mẹ ấy chẳng tử tế gì rồi. Bề ngoài thì giả vờ hiền lành ngu ngốc nai tơ, bên trong thì hóa ra lại là cáo già.”

“Ôi, thế mà hôm trước chị ta vào dọn phòng em còn bảo chị này nhìn hiền mà có nét thật! Trang điểm lên thì ăn đứt khối cô hoa hậu!”

“Đấy, cả phòng tao ai cũng bảo nhìn chị tạp vụ mới trông hiền lành thế! Mà cái tính mày ấy, mấy lần quên điện thoại ở công ty rồi, từ giờ thì chừa đi nhé!”

“Thôi từ giờ em không dám quên cái gì ở công ty nữa đâu. Quên có khi lại mất luôn ấy chứ!”

Tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng nước chảy ra từ vòi rửa tay. 

Kim Chi ngồi yên trong nhà vệ sinh. Cô không dám mở cửa mà vẫn ngồi yên tại chỗ nghe hai người nhân viên nữ ở ngoài nói xấu mình. 

Tuy chuyện về chiếc đồng hồ vẫn chưa rõ ràng nhưng tin đồn cô là thủ phạm đã lan khắp công ty. Mọi người ai cũng gần như chắc chắn rằng cô là người lấy chiếc đồng hồ. Ánh mắt của mọi người nhìn cô bây giờ đều khác hẳn lúc trước. Có những lúc cô vào dọn phòng nào đó, nếu là trước đây mọi người đều rất niềm nở thân mật, có lúc còn mời cô ăn cái này cái nọ, nhưng bây giờ mỗi lần cô xuất hiện thì tất cả mọi người đều im lặng. 

Thậm chí có lúc, cô đứng ngoài cửa nghe tiếng mọi người ở trong phòng cười đùa râm ran, nhưng lúc cô gõ cửa đi vào thì tiếng cười nói ở trong đều bỗng dưng im bặt. Bất cứ nơi nào có mặt cô, dường như đều chỉ có một sự im lặng khó xử bao trùm.

Kim Chi biết vậy nên mỗi lần vào đâu đó, cô đều cố gắng làm nhanh tay để nhanh chóng trả lại bầu không khí tự nhiên cho họ. Bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường, tự nhủ rằng họ nghi cho cô lấy chiếc đồng hồ cũng có lý của họ, bởi đúng là công ty này trước nay chưa từng có chuyện bị mất mát gì cả. Trước đây thi thoảng có nhân viên còn quên điện thoại hay để laptop qua đêm ở chỗ làm nhưng sáng hôm sau tới nơi thì vẫn còn nguyên. Nay mất cả chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy thì họ nghi ngờ cũng đúng thôi. 

Tuy nghĩ vậy, nhưng tận trong sâu thẳm Kim Chi vẫn cảm thấy tủi thân. Ví dụ như lúc này chẳng hạn, nước mắt không biết từ lúc nào cứ thi nhau rơi xuống. Cô phải ngồi ở trong một lúc rất lâu, chờ tiếng vòi nước bên ngoài tắt hẳn và tiếng bước chân đi xa dần thì mới dám lau nước mắt mở cửa bước ra ngoài. 

Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, vội mở vòi rồi vốc nước lên rửa mặt, sau đó nhanh chóng quay lại phòng tạp vụ lấy đồ đạc rồi đi dọn các phòng như đã được phân công.

Mấy hôm nay mọi người cũng ít gọi cô nhờ lau dọn hơn nên công việc của Kim Chi kết thúc sớm hơn bình thường. Mới 6 giờ hơn mà cô đã dọn gần xong hết rồi. Trong lúc đang làm dở phòng cuối cùng thì cô bỗng thấy trong bụng đau âm ỉ.

Thôi chết rồi, cô bị đau bụng kinh!

Kim Chi không biết người khác thế nào, nhưng với cô thì mỗi lần bị đau bụng đến tháng đều giống như chết đi sống lại. Lần đầu tiên cô bị đau bụng kinh là năm lớp 9, lúc đó cô chỉ ước gì mình chết đi cho rồi! Nhiều người thậm chí còn nghĩ rằng cô giả vờ. Có lần thấy cô vật vã, thậm chí còn nằm lăn ra tại chỗ không thể đi nổi, có người còn nói “Khiếp, có đau bằng đau đẻ không mà làm trò kinh khủng thế!”. Từ sau lần đó, cô không dám tỏ ra quá đau nữa. Mỗi lần tới tháng là cô luôn tìm cách uống thuốc giảm đau trước. Sau này biết thuốc giảm đau không tốt cho sức khỏe nên mấy năm gần đây thì mỗi lần tới tháng cô đều phải pha một phích trà gừng mật ong chanh để uống. 

Mấy hôm nay có lẽ do lo lắng nên kỳ kinh của cô đến sớm, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì. Nãy cô phát hiện ra mình bị, may mà có chuẩn bị băng vệ sinh dự phòng lúc nào cũng mang trong túi, nếu không trong lúc này thì cô cũng chẳng dám đi hỏi xin băng vệ sinh của ai.

Nhưng mà vấn đề là, bây giờ tìm đâu ra trà gừng mật ong chanh để uống bây giờ? Nếu không có trà gừng mật ong thì hôm nay cô xác định sẽ phải nằm bẹp suốt mấy tiếng tiếp theo rồi!

Kim Chi cố nhịn đau làm cho xong nốt phòng này rồi đẩy đồ về phòng tạp vụ. Lúc này, cơn đau trong bụng cô không còn âm ỉ nữa mà đã trở nên dữ dội hơn. Cơn đau cứ quặn thắt từng cơn như từng đợt sóng dữ, ào ạt hết đợt này tới đợt khác. Về tới phòng tạp vụ thì cô cũng không thể cố nổi nữa, vội đổ người nằm vật xuống tấm đệm nhỏ khuất sau chỗ thay đồ. Cô lăn qua lăn lại một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bên ngoài lúc này trời bắt đầu đổ cơn mưa. Lúc đầu chỉ mới lất phất vài hạt, nhưng chỉ một lúc sau mưa đã như trút nước. Gió cũng đã mạnh dần lên. Hình như hôm nay đài báo bão. Năm nay có La Nina nên mưa bão nhiều và bất thường hơn hẳn hơn hẳn mọi năm. 

Tùng đưa tay đóng chặt cửa sổ để ngăn không cho nước bắn vào. Tán cây xà cừ ngoài cửa sổ đập ầm ầm vào mặt kính. Cũng may cửa cách âm tốt nên chỉ cần đóng chặt lại là bên trong lại yên tĩnh như thường. Anh lại tiếp tục cắm đầu vào bản báo cáo mà phòng kế hoạch mới gửi chiều nay.

Anh mới xem được một nửa báo cáo thì bỗng nhiên đèn trên trần nhà vụt tắt. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng xanh mờ từ màn hình laptop. Anh mở cửa chính, ngoài hành lang cũng tối đen như mực. 

Mất điện toàn tòa nhà rồi!

Tùng gập máy tính lại, mở đèn pin điện thoại rồi đi xuống tầng một.

Cả sảnh lễ tân tầng một đều vắng hoe. Có lẽ anh là người duy nhất còn ở lại trong công ty. Mưa ngoài trời vẫn còn to nhưng đã bớt gió. Giờ này đi đường chắc cũng ổn rồi.

Tùng đưa tay đẩy cửa. Cánh cửa kính vẫn đứng im lìm không nhúc nhích. 

Chết tiệt! Nó bị khóa mất rồi!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét