Kim Chi ho một lúc thì cũng ngừng. Cô dựa đầu ra phía sau, im lặng. Tùng cũng thu tay lại. Hai người cứ thế ngồi một lúc, không ai nói gì.
“Có khi chúng ta phải ở đây đến sáng mai đấy.” Cuối cùng Tùng lên tiếng xóa tan sự im lặng.
“Anh không có chìa khóa cửa à?” Kim Chi ngạc nhiên hỏi. Cô cứ nghĩ rằng anh ta chưa về là vì muốn chờ mưa tạnh hẳn.
“Tôi không có. Tôi cũng chẳng biết ai là bảo vệ trực ca đêm nữa. Tôi gọi cho tổ trưởng tổ bảo vệ rồi nhưng toàn thuê bao.”
“Thế thì đành ngủ lại đây vậy. May mà phòng này chăn nệm đầy đủ.”
Kim Chi không nói quá. Các nhân viên tạp vụ hoạt động tay chân liên tục nên đối với họ việc nghỉ trưa rất quan trọng, vì vậy mấy người trong tổ đã góp tiền mua đầy đủ chăn ga gối đệm tới để ngả lưng sau giờ cơm trưa.
Cô đi ra phía sau chỗ thay đồ, kéo ra một tấm đệm nữa cùng với hai bộ chăn gối rồi đem cho Tùng một bộ. Vậy là sau hai phút, mỗi người đều đã thành công yên vị trong chăn ở một góc phòng khác nhau.
Dù rất mệt, nhưng không hiểu sao Tùng không thể ngủ được. Anh không thể ngờ được tình huống kỳ quái này lại xảy ra với mình. Có đánh chết thì anh cũng không thể ngờ được rằng tối nay mình lại lần đầu tiên trong đời ăn mì tôm và còn sắp ngủ qua đêm trong phòng tạp vụ công ty cùng một người phụ nữ mà chỉ mới mấy ngày trước anh còn nghi ngờ cô ta vào công ty với mục đích không chính đáng. Ngược lại, ở phía bên kia, không biết có phải do quá mệt hay không, Kim Chi hình như đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết là cô ta giả vờ ngủ hay là ngủ thật nữa! Tùng tự nhủ. Trong tình huống này mà vẫn có thể bình thản làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thấy cô ta có chút ngượng ngùng nào!
Tùng trằn trọc trở qua trở lại. Có lẽ là do mùi chăn đệm lạ cùng với mùi của căn phòng cộng thêm cả tình cảnh kỳ lạ khiến anh thấy khó ngủ. Tuy vậy, không hiểu sao, Tùng không hề cảm thấy khó chịu với những gì xảy ra tối nay. Anh nhớ tới mùi vị của hộp mì, tới vẻ mặt tươi cười của Kim Chi khi giả vờ là ma trêu chọc anh, khóe môi không biết từ lúc nào đã bất chợt cong lên.
Một lúc sau, khi anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì thấy điện thoại rung từng hồi. Lúc liếc thấy tên người gọi tới là tổ trưởng tổ bảo vệ, không hiểu sao trong đầu anh lại có suy nghĩ không biết có nên nghe máy hay không. Phân vân mất mấy giây, cuối cùng anh cũng nhấn nút nghe.
“Xin lỗi anh, nãy mưa bão tôi bị kẹt ở bên ngoài, mà điện thoại thì hết pin. Giờ về tới nhà mới sạc được. Thấy tin nhắn của anh là tôi phải gọi luôn.” Tổ trưởng tổ bảo vệ giọng thành khẩn.
Anh ta nghĩ hẳn có lẽ Tùng đang rất bực vì bị nhốt ở công ty suốt cả mấy tiếng đồng hồ như vậy. Nhưng một lần nữa, lại trái ngược với suy đoán của anh ta, Tùng lại chỉ nhẹ nhàng nói.
“Không sao. Anh gửi tôi số của bảo vệ ca đêm vào tin nhắn nhé.”
Nhận được số bảo vệ ca đêm, Tùng lập tức gọi anh ta.
“Tôi sẽ ngay lập tức vào mở cửa ngay.” Giọng bảo vệ ca đêm gấp gáp.
“Anh không cần gấp. Lúc nào mở xong thì báo lại giúp tôi nhé.” Tùng nói rồi ngắt máy.
Chỉ tầm mấy phút sau thì Tùng nhận được cuộc gọi lại của người bảo vệ ca đêm thông báo cửa đã được mở xong. Anh ta hỏi Tùng có cần đèn pin không để anh ta vào dẫn đường thì Tùng nói không cần. Anh định quay qua gọi Kim Chi dậy thì thấy ở góc phòng bên kia cô đã ngồi dậy từ lúc nào. Có lẽ mấy cuộc điện thoại đã đánh thức cô dậy, hoặc là cô chưa từng ngủ.
“Cửa mở rồi, về thôi.”
“Mấy giờ rồi thế?” Kim Chi hỏi, không có vẻ gì là ngái ngủ cả.
“11 giờ rồi.” Tùng liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.
“Tôi sẽ ngủ lại đây rồi sáng mai về vậy. Giờ này hết xe buýt rồi. ”
“Để tôi đưa cô về.” Anh đề nghị. “Ngủ ở đây không tốt đâu.”
Tùng nói đúng, căn phòng này hơi có mùi hóa chất, dù ban nãy cô đã mở hé cửa sổ để thoáng khí và mùi bay bớt ra ngoài, nhưng mà mùa Đông mở cửa sổ thế này cũng không tốt. Tấm đệm này cũng hơi mỏng, lại kê trên sàn chứ không có giường, chăn gối cũng không đủ dày như ở nhà. Cô lại còn đang đến tháng nữa, mấy ngày này mà bị nhiễm lạnh thì sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên nếu để anh ta đưa về thì phiền quá, nên Kim Chi vẫn lắc đầu từ chối.
“Thôi, để tôi ngủ đây cũng được. Sáng mai lúc nào có xe thì tôi về sau. Đằng nào mai cũng là Chủ Nhật, được nghỉ mà.”
“Thôi để tôi đưa cô về. Ngủ đây mà hư hỏng mất mát gì…!” Vừa nói ra thì Tùng mới biết mình lỡ lời, nên đột ngột bỏ lửng câu nói. Nhưng quả thật nó đã khiến Kim Chi im lặng mà đứng dậy đi theo anh.
“Vậy…tôi làm phiền anh vậy.” Mãi tới lúc Tùng mở cửa xe cho cô rồi anh mới nghe cô lí nhí. Không biết từ lúc nãy tới giờ cô ta đã nghĩ những cái quái quỷ gì trong đầu rồi. Tùng lại tự trách bản thân. Anh không thể để mất danh hiệu “hoa hậu thân thiện” dễ như thế được!
“Vừa nãy tôi lỡ lời. Tôi xin lỗi.” Anh ấp úng.
“Tôi không sao. Tôi còn phải cám ơn anh vì đã chở tôi về ấy chứ.” Cô nói rồi nhìn về hướng phòng bảo vệ. Cô chỉ hy vọng người bảo vệ trực ca đêm không nhìn thấy mình ngồi trong chiếc xe này, nếu không chẳng biết mấy người ở công ty còn nghĩ thế nào về cô nữa.
“Cô ở đây đợi tôi một lát nhé.” Tùng đột ngột dặn Kim Chi rồi mở cửa xe bước ra ngoài. Rồi không cần chờ đợi phản ứng từ cô, anh đi thẳng một mạch vào trong tòa nhà.
Một lúc sau, Kim Chi thấy Tùng quay lại. Anh ngồi vào ghế lái, không quên dúi vào tay cô một cái hộp.
Cô kinh ngạc nhìn xuống cái hộp đựng điện thoại còn nguyên tem trong tay mình.
“Cô cầm lấy đi. Cũng phải có cái để bật đèn pin chứ.” Tùng cố tỏ ra vui tính.
Kim Chi ngay lập tức đem cái hộp trả lại.
“Cảm ơn anh, nhưng cái đèn pin này đắt quá, tôi không nhận được.”
“Tôi có lỗi trong việc khiến điện thoại cô hỏng mà. Hãy để tôi chuộc lỗi đi.” Anh lại đẩy cái hộp qua cho Kim Chi. “Đừng nhỏ mọn thế. Hãy cho tôi cơ hội được sửa chữa sai lầm của mình đi.”
“Nhưng…”
“Nếu cô không nhận thì tôi sẽ áy náy lắm.”
Thấy thái độ của anh ta như vậy, Kim Chi cũng không biết làm thế nào, chỉ im lặng cầm lấy cái điện thoại mới. Cô không thích trò đẩy qua đẩy lại này, thôi thì cứ tạm nhận cho anh ta yên tâm lái xe đã, thứ Hai tới công ty cô sẽ lẳng lặng để trên bàn làm việc mà trả lại cho anh ta vậy.
“Tôi mở nhạc nhé.” Tùng chưa vội lái ngay mà mở màn hình ấn chọn nhạc trước. Trong xe vang lên tiếng nhạc của Tchaikovsky.
“Không biết cô nghe được nhạc của Handel này không?” Anh cố tình nói sai và lén quan sát kỹ thái độ của người bên cạnh qua gương chiếu hậu.
“Nhạc nào tôi cũng nghe được cả.” Kim Chi dửng dưng đáp, như thể cô không quan tâm tới việc trong xe đang mở nhạc gì.
Cô ta giả vờ giỏi thật. Tùng thầm nghĩ. Rốt cuộc cô muốn che giấu điều gì cơ chứ!
Anh nổ máy lái xe đưa cô về chung cư. Đã mấy lần anh muốn mở miệng nói chuyện với cô, nhưng cuối cùng lại thôi. Bình thường anh cũng không phải là người kém ăn nói, nhưng không hiểu sao trước mặt người phụ nữ này anh lại chẳng biết nói gì. Anh có quá nhiều điều cần hỏi, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô là ai? Cô vào công ty với mục đích gì? Chỉ cần đơn giản hỏi mấy câu này thôi. Nhưng nếu cô ta chỉ đơn giản là một người phụ nữ đã ly hôn, vào công ty làm tạp vụ vì không biết làm gì khác thì sao? Nếu mà thế thật thì chắc cô sẽ cười anh thối mũi mất.
Tùng vừa lái xe vừa mải nghĩ, chẳng mấy chốc đã về tới khu chung cư Kim Chi ở. Theo phép lịch sự thông thường, anh xuống mở cửa xe cho cô.
Kim Chi vừa mới bước xuống xe, còn chưa kịp cảm ơn Tùng thì đã nghe thấy tiếng gọi mình.
“Chị Chi!”
Cả Tùng và Kim Chi đều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi. Một người đàn ông đang tiến về phía hai người. Nhận ra đó là Lâm, Kim Chi thoáng kinh ngạc nhưng rồi nở một nụ cười tươi.
Lâm đi tới gần thì dừng lại, anh gật đầu chào Tùng rồi quay sang phía Kim Chi. Lúc Lâm đứng gần, Tùng nhận ra đây chính là người đàn ông lái chiếc xe đắt tiền đi ăn cùng Kim Chi ở nhà hàng Nhật hôm nọ.
Kim Chi cảm ơn Tùng đã đưa mình về lần nữa rồi chào tạm biệt anh. Tuy nhiên Tùng lại chưa đi ngay mà vẫn đứng ở đó như để chờ đợi điều gì.
“Sao em lại ở đây giờ này?” Anh nghe thấy Kim Chi hỏi Lâm.
“Nay em gọi cho chị mãi mà không được. Em tới đây từ lúc trời còn chưa mưa cơ. Em định rủ chị đi ăn vì mấy hôm nữa là em đi tỉnh công tác rồi.”
“À, điện thoại chị vẫn bị hỏng từ hôm trước, chưa sửa được.” Kim Chi đáp.
“Mà sao giờ này chị mới về? Làm em lo chết đi được.”
“Nãy mưa bão chị bị kẹt lại ở công ty không về được, quá giờ xe buýt chạy rồi, may mà có anh kia cho đi nhờ xe. Sao em không lên nhà mà chờ. Em lại quên đem chìa khóa à?”
Tùng chỉ nghe được cuộc hội thoại tới đó vì hai người đang đi xa dần.
Anh ngồi vào xe, trong đầu hiện lên một mớ giả thiết.
Người đàn ông kia là gì mà lại có chìa khóa nhà của cô? Nhìn kiểu thì chắc chắn không phải chị em hay họ hàng rồi. Với lại ánh mắt người đàn ông đó nhìn Kim Chi chắc chắn là chẳng thuần khiết gì. Anh là đàn ông, anh biết. Người ta chỉ dùng ánh mắt ấy để nhìn người mình yêu thôi. Không lẽ họ yêu nhau? Người đàn ông đó trông có vẻ có tiền, vậy thì nếu yêu anh ta, Kim Chi sống ở đây cũng hợp lý thôi. Và có khi, cô ta đi làm tạp vụ vì đam mê thật!
Nếu như vậy thì bài toán mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đã có lời giải đáp, Tùng có thể tạm yên tâm được rồi. Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng anh lại cảm thấy có một nỗi buồn kỳ lạ.
Nỗi buồn như giếng sâu, mỗi lần anh đứng từ trên bờ soi xuống, chỉ có một màu đen hun hút thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Trái tim anh cứ thế lạc lối trong màu đen đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét