Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 7: Chiếc Đồng Hồ

 Tùng đứng ở một góc khuất trên vỉa hè, yên lặng nhìn người phụ nữ kia leo lên chiếc Range Rover đắt tiền. Chiếc xe nổ máy rồi dần dần rời xa trước mặt. Không hiểu sao anh có cảm giác cả người mình đang run lên, cảm giác hồi hộp khiến tim anh lúc này đập điên cuồng trong lồng ngực.

Tùng không ngờ là việc lén lút theo dõi người khác này lại khiến anh cảm thấy kích thích như vậy. Nói sao nhỉ, có lẽ bản chất anh vốn là một người ưa mạo hiểm, ví dụ như hồi bé anh đã từng mê mẩn trò trượt ván. Có lẽ là anh đã sống trong một thế giới êm đềm, ít biến cố quá lâu, nên khi có một việc gì đó bất thường xảy ra, anh sẽ luôn có xu hướng bị thu hút bởi nó như vậy.

“Có đuổi theo không?” Tiếng người lái xe ôm bên cạnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. 

Tùng lưỡng lự trong giấy lát rồi lắc đầu. 

“Anh chở tôi về lại nhà hàng lúc nãy.” Tùng nói rồi ngồi lên yên xe sau. Người tài xế chở anh về nhà hàng Nhật Bản. Lúc thanh toán tiền, chợt Tùng thấy người tài xế vỗ vai an ủi nói với anh.

“Thôi anh đừng buồn. Anh còn trẻ, lại đẹp trai phong độ thế này, cần gì phải tiếc một người vợ không chung thủy như vậy? Cô ta phải tiếc anh ấy chứ!”

Nếu lúc này đang uống nước, chắc hẳn Tùng đã bị sặc nước mà chết. Ban nãy khi vừa tới nhà hàng, anh thoáng nhìn thấy người phụ nữ ấy ở bàn bên kia. Lúc ấy cô ta đang ngoái đầu nhìn về phía bàn của anh. Kỳ lạ là vừa nhìn thấy anh, cô ta đã ngay lập tức quay lại, sau đó rời khỏi nhà hàng ngay lập tức. Sau khi người đàn ông đi cùng cô ta cũng ra ngoài, Tùng lấy cớ đi vệ sinh để bí mật đuổi theo bọn họ. Lúc đó, người tài xế xe ôm này ở ngay đấy, anh đã bảo anh ta đuổi theo chiếc xe hơi kia. Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng Tùng vừa bắt quả tang vợ mình ngoại tình hay đại loại như vậy. 

Tuy biết người xe ôm hiểu nhầm nhưng Tùng không buồn giải thích, chỉ nhẹ nhàng cám ơn rồi chào anh ta. Anh lười giải thích với người lạ. Họ cũng chỉ là những người thoáng qua đời anh trong một phút giây nào đó thôi, việc họ hiểu nhầm một chút cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả.

“Anh ta nợ tiền anh à?” Diệp hỏi đùa khi anh vừa quay lại chỗ ngồi. Thật may là cô chỉ thấy anh đuổi theo người đàn ông kia chứ không biết người anh đuổi theo là Kim Chi. Tuy anh và Diệp chưa chính thức xác định quan hệ nhưng việc đuổi theo người phụ nữ khác khi đang hẹn ăn tối với cô cũng là một việc chẳng hay ho gì.

“Xe anh ta còn đắt tiền hơn xe anh đấy!” Tùng gượng cười. “Nếu mà nói nợ tiền, thì anh phải nợ anh ta thì có!”

“Thế hay là anh ta nợ tình anh?” Diệp nửa đùa nửa thật, cười to. Lúc mới được giới thiệu, quả thực cô cũng đã không ít lần nghĩ rằng anh là gay. Nếu không, với điều kiện của anh sao còn phải hẹn hò thông qua mai mối cơ chứ! “Anh cứ nói thật, xã hội bây giờ cũng thoáng lắm. Em có thể làm bình phong cho anh!”

Tùng cũng bật cười.

“Trí tưởng tượng của em phong phú hơn anh nghĩ đấy!”

“Xã hội bây giờ hiểm ác quá mà. Em chỉ học cách đa nghi để phòng thân thôi. Bọn bạn em lấy chồng xong đứa nào cũng kêu trời. Đứa thì bị chồng cắm sừng, đứa thì bị chồng cắm sổ đỏ. Bọn nó lúc nào cũng dặn em trước khi lấy chồng phải điều tra thật kĩ.” Cô uống một ngụm nước. “Anh không giấu em chuyện gì đấy chứ?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Ví dụ như một ngày nào đó em bỗng phát hiện ra anh đã có vợ rồi chẳng hạn.”

Câu nói của Diệp đột nhiên khiến Tùng im lặng. Một lúc sau, cô mới nghe thấy giọng anh.

“Vợ thì anh chưa có, nhưng đúng là anh có một đứa con rồi.” Anh quyết định nói thật với cô. 

Diệp ngừng nhai, tròn mắt nhìn anh như không thể tin vào tai mình? Có con? Sao trước đây cô chưa từng nghe ai nói tới chuyện này? Lần trước cô tới nhà anh cũng đâu có thấy đứa trẻ nào?

“Anh có một đứa con nuôi, chắc là hơn năm tuổi rồi.” Tùng chậm rãi nói.

“Sao lại chắc là?” Diệp không nén nổi tò mò.

“Vì lúc anh nhận nuôi Thông, anh cũng không biết thằng bé mấy tuổi cả. Anh chỉ đoán là ba tuổi gì đó. Đã hơn hai năm trôi qua rồi, chắc nó cũng hơn năm tuổi. Anh làm khai sinh cho thằng bé thì chọn ngày mà anh gặp nó để làm sinh nhật.” Tùng từ tốn giải thích. 

“Anh gặp thằng bé thế nào?”

“Anh gặp nó trong một chuyến công tác ở Hải Phòng. Lúc đó xe của anh đang đi trên đường ở ngoại thành thì bỗng dưng thằng bé ở đâu chạy tới, bất ngờ quá không tránh kịp nên không may đâm phải nó. Bọn anh đã chở đứa bé tới bệnh viện. May mà nó chỉ bị thương nhẹ. Nhưng thằng bé bé quá, lại còn bị chấn thương nên nó không nhớ bố mẹ mình là ai, ở đâu, tên gì. Anh đã nhờ công an thành phố và đăng cả tin lên báo và truyền hình nhưng không có ai tới nhận cả. Thế nên anh nghĩ rằng mình cần có trách nhiệm với nó.”

“Hay nó vốn là trẻ mồ côi?” 

“Cũng có thể, vì lúc đó đã hơn 11 giờ rồi. Lại còn ở chỗ khá vắng người nữa. Nếu nó có bố mẹ thì chắc cũng chẳng thể ra đường giờ đấy được.”

“Mà sao lần trước em tới nhà anh ăn cơm không thấy nó đâu?” 

“Lúc đó mẹ anh sợ em hiểu nhầm nên dặn chị giúp việc đưa nó đi chơi. Nếu em hối hận và không muốn tiếp tục gặp anh nữa thì anh cũng rất hiểu, không phải ai cũng sẵn lòng đón nhận một người đàn ông đã có con.”

Diệp bỗng nhiên cười phá lên.

“Em không quan tâm chuyện đó đâu.” Cô nói. “Em chỉ sợ anh đã có vợ chưa ly hôn mà giấu em thôi. Còn nếu đó là con nuôi của anh, thậm chí là con đẻ, thì em cũng sẽ yêu thương nó. Đấy là nếu sau này em và anh có thể tiếp tục nhé.”

Tùng mỉm cười. Mẹ anh quả thực là có con mắt tinh tường. Diệp đúng là một cô gái khéo léo và bao dung, không uổng công bà đã thích cô như vậy.

“Lần sau nếu em tới nhà anh thì anh cứ để em gặp thằng bé nhé. Biết đâu nó lại không thích em.” Cô đùa.

“Chắc chắn nó sẽ thích em thôi.” Tùng mỉm cười. 

Diệp đúng là một người dễ chịu. Trong một thoáng chốc, Tùng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ kết hôn với cô. Thế nhưng, không hiểu sao ở một nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình, anh vẫn thấy thật trống rỗng. 

“Đồ ở đây cũng ngon phết.” Diệp cảm thán.

Tùng cũng gắp một miếng cá hồi cho vào miệng, gật gù. 

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ khiến Tùng phần nào tạm quên đi những lo lắng trong lòng. Chỉ tới lúc sau khi chào tạm biệt Diệp ở cửa nhà cô xong rồi, khi anh lái xe về nhà một mình, Tùng mới bị nhấn chìm bởi một cảm giác mơ hồ khi nghĩ tới những chuyện liên quan tới người phụ nữ ở công ty kia.

Mấy ngày sau đó, ngày nào anh cũng cố hẹn hò với Diệp, khi thì đi ăn, khi thì đi xem phim, với hy vọng mối quan hệ của họ có thể nhanh chóng có một kết quả tốt đẹp. Anh nghĩ có lẽ đã đến lúc mình nên có một gia đình nhỏ. Có lẽ anh đã đến tuổi cần cái mà người ta vẫn thường gọi là tổ ấm, một nơi để sẻ chia và quên đi những giông bão ngoài kia.

“Anh đang chuẩn bị tới rồi. Em đợi anh một chút nhé.” Tùng ngắt điện thoại rồi nhanh tay tóm lấy chiếc áo khoác trên mắc, vội vàng rời khỏi công ty.

Hôm nay Diệp có tiết mục biểu diễn ở Nhà Hát Lớn. Anh đã hứa với cô sẽ tới xem. Chương trình bắt đầu lúc 7 giờ 30, Tùng đã cố gắng để xong việc sớm, nhưng mãi tới gần 7 giờ mới có thể tắt máy tính được. Công ty anh ở ngoại thành, đi tới đó nhanh cũng mất tầm 30 phút. 

Anh ghét cảm giác cập rập này. Nó khiến anh không thoải mái chút nào cả. Không hiểu sao mỗi lần làm việc gì đó trong tâm thế vội vàng là anh luôn có linh cảm rằng chắc chắn mình sẽ quên gì đó. 

Và đúng là hôm nay Tùng quên đồ thật. Mãi tới lúc đi được nửa đường rồi anh mới nhớ là mình quên đồng hồ. 

Đó là một chiếc đồng hồ MontBlanc được thiết kế theo phong cách cổ điển sang trọng với dây đeo bằng da cá sấu màu đen và mặt đồng hồ được làm từ đá xa-phia viền vàng lấp lánh. Khoảnh khắc trông thấy nó nằm trên mặt bàn làm việc của Tùng, Kim Chi đã giật mình một cái. 

Cô cứ thế đứng nhìn trân trân vào chiếc đồng hồ đắt tiền ấy. Có lẽ cô đã đứng ngẩn người ra mà nhìn nó trong cả mấy phút. Trong đầu cô, ký ức xa xôi bỗng tràn về như một cơn lũ, cuốn trôi đi tất cả những ý niệm của cô về thực tại. 

Nó đúng là giống hệt chiếc đồng hồ mà cô đã mua cho Bách trước đây. Sinh nhật tuổi 30 của Bách, Kim Chi đã dốc gần hết số tiền tiết kiệm riêng để mua cho anh chiếc đồng hồ này. Cô đã mất cả tuần trời tìm hiểu trên mạng và lang thang trong các trung tâm thương mại mới chọn được chiếc đồng hồ ưng ý. Tuy nó hơi đắt, nhưng biết là Bách sẽ thích nên cô đã không tiếc tiền. Mà lúc đó, cô cũng đâu thiếu tiền…

Kim Chi đặt chiếc khăn lau trong tay xuống. Tay cô chầm chậm đưa về phía chiếc đồng hồ trên mặt bàn rồi cầm nó lên. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét