“Chị Chi, chị vào phòng giám đốc có việc.”
Kim Chi còn chưa kịp thay xong đồng phục để vào ca thì đã nghe thấy có tiếng người gọi mình. Cô vội cài nốt mấy cái cúc áo rồi ló đầu nhìn ra ngoài.
Người vừa gọi cô là Thảo, trợ lý riêng của giám đốc. Thảo đang đứng ở lối vào, tay vẫn còn giữ cửa mở chứ chưa khép lại. Có lẽ cô không muốn bước vào căn phòng có lẫn nhiều mùi hóa chất của tổ tạp vụ này.
“Có chuyện gì thế?” Kim Chi thắc mắc. Sợ Thảo nghĩ mình lắm chuyện, cô vội giải thích thêm. “Anh ấy làm đổ gì ra sàn hay sao, để chị chuẩn bị dụng cụ dọn?”
Thảo chỉ lắc đầu. “Không. Chị chỉ cần tới tay không thôi.”
Kim Chi hơi nhíu mày, cô thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng đi theo sau Thảo tới phòng giám đốc.
Lẽ nào là vì chuyện chiếc điện thoại? Cô vừa đi vừa nghĩ. Hôm qua anh ta thông báo với cô là chiếc điện thoại của cô đã vô phương cứu chữa, và cô cũng hiểu điều ấy. Anh ta còn tốt bụng ngỏ ý mua cho cô một chiếc điện thoại mới để đền bù nhưng cô đã từ chối rồi cơ mà.
Cửa phòng giám đốc đã ở trước mặt. Thảo đẩy cửa để cô bước vào, sau đó đi ra ngoài.
Trong phòng đã có ba người đang chờ sẵn. Ngoài chủ nhân của căn phòng là Tùng, còn có hai người nữa, một người là tổ trưởng tổ bảo vệ, người còn lại là một nhân viên IT trẻ tuổi. Tuy mới tiếp xúc qua một lần nhưng Kim Chi nhớ khá rõ anh ta.
Cô gật đầu chào mọi người trong phòng.
“Tôi nghe cô Thảo nói anh cho gọi tôi?” Cô nhìn về phía Tùng.
“Tình hình là tôi bị mất một chiếc đồng hồ.” Tùng vào thẳng vấn đề không một chút vòng vo. “Không biết hôm qua dọn phòng tôi thì cô có thấy không?”
Nghe nhắc tới chiếc đồng hồ, Kim Chi không tránh khỏi giật mình. Đồng tử cô mở to nhìn anh.
“Hôm qua lúc dọn tôi có thấy nó. Anh để quên nó trên bàn kia.” Vừa nói cô vừa chỉ về phía mặt bàn làm việc của Tùng. Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu cô. “Nhưng tôi không lấy nó.”
Giọng cô quả quyết một cách chắc nịch.
“Chúng tôi cũng muốn tin cô, cô Chi ạ.” Tổ trưởng tổ bảo vệ lên tiếng. Anh ta là một người đàn ông trạc tứ tuần, làn da ngăm đen, khuôn mặt toát lên vẻ cương nghị và nghiêm khắc. Nghe nói trước đây anh ta từng có một thời gian dài ở trong quân ngũ. Giọng của anh ta cũng nghiêm túc như chính khuôn mặt và tác phong của anh ta vậy. “Nhưng cô biết đấy, một mất thì mười ngờ. Trong công ty trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này cả, nên chúng tôi bắt buộc phải nghi ngờ tất cả mọi người, trong đó có cô. Sau khi xem lại camera trong phòng thì chúng tôi thấy có đoạn này.”
Lời người tổ trưởng tổ bảo vệ vừa dứt, nam nhân viên IT trẻ tuổi bên cạnh vội xoay màn hình của chiếc laptop trên bàn về phía Kim Chi, sau đó ấn nút enter.
Trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một nhân viên mặc đồng phục tạp vụ. Có lẽ là camera được đặt ở gần cửa ra vào, từ góc này có thể nhìn được khá rõ khuôn mặt sững sờ của Kim Chi khi nhìn thấy chiếc đồng hồ ở trên bàn. Cô đứng nhìn nó trong khoảng gần một phút, sau đó chầm chậm đưa tay về phía chiếc đồng hồ rồi cầm nó lên. Khi chiếc đồng hồ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, cô khẽ mỉm cười. Mà cũng không hẳn là cười, khóe môi cô chỉ hơi nhếch lên, không rõ là đang cười hay đang giễu nữa.
Người phụ nữ trên màn hình có khuôn mặt giống y hệt Kim Chi. Không phải là cô thì ai vào đây nữa?
Chính vào lúc này thì màn hình máy tính dừng lại.
“Đoạn sau của video đâu?” Kim Chi nhíu mày. Giọng cô nhẹ bẫng như trong một giấc chiêm bao. Tim cô lúc này bắt đầu đập thình thịch. Tùng thấy cả người cô đã dường như run lên.
“Toàn bộ dữ liệu camera của tầng 2 và tầng 3 vào tối qua đã bị ai đó xóa sạch. Phòng IT đã cố khôi phục lại, nhưng hiện chỉ có một vài đoạn, trong đó có đoạn video mà chúng ta vừa xem.” Tổ trưởng tổ bảo vệ nhìn cô. Ánh mắt anh ta tràn đầy sự tự tin rằng cô chính là kẻ đã lấy chiếc đồng hồ.
“Còn các đoạn video còn lại thì sao?” Kim Chi bình tĩnh hỏi.
“Tôi đã nói rồi đấy. Chúng bị xóa sạch rồi.”
“Không, ý tôi là các đoạn đã được khôi phục lại cơ.” Kim Chi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt của cô khiến người tổ trưởng tổ bảo vệ bối rối trong giây lát. Anh ta vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Cái nhìn của cô ta sao lại trong suốt thế cơ chứ!
“Chỉ có một đoạn trên hành lang quay được cảnh cô đi vào phòng IT và nhân viên IT chạy ra ngoài thôi. Ngoài ra có 1 vài đoạn không quan trọng khác.” Người bảo vệ hắng giọng. “Hôm qua cô là người duy nhất ở lại trong phòng IT sau 7 giờ tối.”
“Đúng là tôi có ở trong phòng IT một mình sau 7 giờ tối. Nhưng cũng đâu phải tôi chủ động vào.” Cô nhìn sang người nhân viên IT trẻ từ nãy tới giờ vẫn chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đen ngòm, không hề tham gia vào cuộc trò chuyện. “Chính cậu này đã nhờ tôi vào phòng IT để dọn bãi nôn của cậu ấy mà.”
“Đúng vậy. Chính tôi đã nhờ chị ấy vào để lau dọn.” Cậu ta lần đầu tiên lên tiếng, vẫn cúi đầu. “Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên để người lạ vào phòng IT một mình như vậy. Nhưng lúc đó tôi quả thực không còn cách nào khác.”
Trong đầu Kim Chi dần mường tượng lại hình ảnh của cậu ta ngày hôm qua. Lúc đó tầm 7 giờ tối, cô đang đi qua hàng lang tầng 2 thì có người gọi cô lại.
“Xin lỗi chị, không biết trưa tôi ăn gì mà giờ bị nôn. Nãy không may ra cả sàn. Chị chịu khó lau giúp tôi nhé, chắc tôi phải vào nhà vệ sinh một lúc.” Người thanh niên trẻ vừa ôm bụng vừa chỉ tay về phía đám chất lỏng sền sệt ở góc phòng.
Kim Chi hơi nhăn mũi dù không ngửi thấy mùi gì quá bất thường. Cô đeo khẩu trang vào trong lúc cậu thanh niên vội vàng chạy biến về phía nhà vệ sinh ở gần cầu thang bộ.
Đây là phòng của bộ phận IT. Giờ này đã tan ca lâu rồi nên trong phòng không còn ai. Có lẽ cậu nhân viên IT trẻ kia bị ngộ độc thực phẩm nên mới còn ở lại tới tận giờ này. Bình thường cô cũng không cần dọn phòng IT nên có thể nói đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây.
Kim Chi tìm trong hộp dụng cụ ra một gói muối chuyên dụng rồi rắc lên bãi nôn, chờ nó khô lại rồi nhẹ nhàng dùng chổi cứng quét sạch, sau đó lau sàn. Dù bãi nôn này không có mùi kinh khủng lắm mà chỉ có mùi như thức ăn chưa phân hủy thông thường, cô vẫn lau đi lau lại tận mấy lần. Vừa lau, cô vừa nhớ lại lần cô dọn bãi nôn cho Bách. Đó là lần đầu tiên mà cô thấy anh say từ khi họ quen nhau. Lần ấy anh say bí tỉ chẳng còn biết trời trăng gì. Bách vốn không quen uống rượu, nhưng vì công việc nên anh đã học uống để xã giao. Nghe nói lần đó, anh ký được một hợp đồng lớn.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày cô nhớ tới Bách rồi. Hôm nay cũng đâu phải ngày gì đặc biệt mà trong vài tiếng đồng hồ cô lại nhớ tới anh tận hai lần liền như vậy? Anh rời xa cô cũng đã khá lâu rồi mà…
Kim Chi nén tiếng thở dài, đẩy cây lau nhà đi đi lại lại trên sàn. Ngay cả những chỗ đang sạch cô cũng lau đi lau lại tới tận hai lần. Khi cô chuẩn bị lau tới lần thứ ba thì thấy cậu nhân viên IT kia quay về. Mặt cậu ta vẫn nhăn nhó như cũ.
“Em có cần đi viện không? Để chị gọi tổ bảo vệ tới giúp.” Kim Chi lo lắng cho người đồng nghiệp lần đầu gặp mặt.
“Không cần đâu. Em cũng đỡ rồi.” Cậu ta xua tay. “Giờ em gọi taxi về đi khám xem sao.”
Cậu ta nói rồi tóm vội chiếc balo trên ghế, sau đó nhanh chóng đi khỏi. Có vẻ cậu ta vẫn khá ổn thật. Cô dừng cây lau nhà, khép cửa phòng lại rồi kéo chiếc thùng dụng cụ đi về phía phòng tạp vụ, sau đó rời khỏi chỗ làm, lên xe buýt đi về nhà.
Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Tại sao quay đi quay lại cô lại trở thành nghi phạm rồi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét