Nắng lên rồi.
Lòng người vì thế mà cũng bớt u ám.
2. Nguy hiểm quá.
Dạo này lại quay về thời kỳ thêu thùa rồi. Vừa nghe Zodiacal Symphony vừa ngồi thêu, vừa nghe Josh Groban vừa ngồi thêu, vừa nghe Jane Eyre vừa ngồi thêu. Nghe thì có vẻ lãng mạn bỏ mẹ ra, nhưng quả thực là chẳng nên mê mẩn như thế này một chút nào.
Ngồi lâu trong một tư thế khiến xương mình mỏi rã rời. Xét về mặt sinh học là đã thấy một cái không tốt rồi. Kim chỉ bé tẹo và cái chart thêu rối rắm khiến mình muốn lòi mắt. Cái thứ hai không tốt về mặt sinh học. Cả mấy cái sợi bông li ti bay ra từ chỉ cũng chả tốt lành gì cho cái hệ hô hấp yếu ớt của mình. Nói tóm lại là: không nên thêu.
Nhưng mà ngồi thêu thế này mới biết rằng tình yêu dành cho ai đó là một điều kinh khủng lắm. Vì khi thêu cái bức tranh tĩnh vật bình hoa anh túc này, mình đã có ý định rằng sẽ tặng nó cho người này người nọ. Tính sơ sơ ra là đã định tặng nó cho 3 người rồi =)) Ban đầu định tặng cho A, nhưng sau đó thấy không được, nên tặng cho B, sau đó thì lại nghĩ, nên tặng cho C, người mình quý hơn hai người kia mới phải. Nhưng cuối cùng, khi những cánh hoa màu đỏ đang dần hình thành sau từng mũi kim, mới thấy rằng mình chưa hề yêu quý họ đủ để mà tặng một bức tranh thêu mất nhiều công sức của mình như thế này. Mình không nỡ tặng đi một cái gì đáng giá như thế cho những người mình dành ít tình cảm đến vậy.
Hồi bé, bố toàn bảo mình lạnh lùng. Không phải bởi vì những lúc đau buồn mình không khóc, mà có lẽ bởi vì khả năng kết bạn của mình gần như bằng 0. Mình không bao giờ có bạn đến nhà chơi. Với mình, việc nảy sinh sự gắn bó đối với một ai đó là một việc rất khó khăn. Mình không có nhu cầu quan tâm tới tâm hồn nhạt nhẽo của họ. Tuy tình cảm tốt đẹp của họ giành cho mình khiến sự biết điều của mình vô cùng áy náy và có thể sự tử tế đã cho mình đáp lại họ những cử chỉ tốt đẹp, nhưng tận trong sâu thẳm, mình thực sự không coi họ là bạn. Thực sự mình biết rằng, họ không có mặt trong thế giới của mình. Mình không đủ tử tế để mà lạnh lùng hoàn toàn mà phớt lờ đi sự quan tâm của họ. Vì mình vẫn sợ họ bị tổn thương nên vẫn phải giả vờ quan tâm đến họ. Trời ơi, mình ghét mình biết bao!
3. Un dia llegara.
Đang mê mẩn bài này đây.
One day it will come
(Bản dịch tiếng Anh tìm trên mạng. Nguồn poemhunter.com)
The dry leaves will fall
And when April arrives
You will touch my soul
You will approach... will come for me
After so much solitude
I want to feel
To find my peace in you
When the city sleeps
And the sun slips away
I will seek you again
Until reaching this illusion
I find you... and you love me like this
And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to expect your love
Because one day it will come
I will find you... and you will love me like this...
And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to hope for your love tomorrow
I will embrace you in the silence
All my life, I have waited for your love
And the arrival of the day when you come to me
And when April arrives
You will touch my soul
You will approach... will come for me
After so much solitude
I want to feel
To find my peace in you
When the city sleeps
And the sun slips away
I will seek you again
Until reaching this illusion
I find you... and you love me like this
And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to expect your love
Because one day it will come
I will find you... and you will love me like this...
And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to hope for your love tomorrow
I will embrace you in the silence
All my life, I have waited for your love
And the arrival of the day when you come to me