Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Phần đáng ghê tởm trong tôi.

1. Bão đã tan.

Nắng lên rồi.

Lòng người vì thế mà cũng bớt u ám.

2. Nguy hiểm quá.

Dạo này lại quay về thời kỳ thêu thùa rồi. Vừa nghe Zodiacal Symphony vừa ngồi thêu, vừa nghe Josh Groban vừa ngồi thêu, vừa nghe Jane Eyre vừa ngồi thêu. Nghe thì có vẻ lãng mạn bỏ mẹ ra, nhưng quả thực là chẳng nên mê mẩn như thế này một chút nào.

Ngồi lâu trong một tư thế khiến xương mình mỏi rã rời. Xét về mặt sinh học là đã thấy một cái không tốt rồi. Kim chỉ bé tẹo và cái chart thêu rối rắm khiến mình muốn lòi mắt. Cái thứ hai không tốt về mặt sinh học. Cả mấy cái sợi bông li ti bay ra từ chỉ cũng chả tốt lành gì cho cái hệ hô hấp yếu ớt của mình. Nói tóm lại là: không nên thêu.

Nhưng mà ngồi thêu thế này mới biết rằng tình yêu dành cho ai đó là một điều kinh khủng lắm. Vì khi thêu cái bức tranh tĩnh vật bình hoa anh túc này, mình đã có ý định rằng sẽ tặng nó cho người này người nọ. Tính sơ sơ ra là đã định tặng nó cho 3 người rồi =)) Ban đầu định tặng cho A, nhưng sau đó thấy không được, nên tặng cho B, sau đó thì lại nghĩ, nên tặng cho C, người mình quý hơn hai người kia mới phải. Nhưng cuối cùng, khi những cánh hoa màu đỏ đang dần hình thành sau từng mũi kim, mới thấy rằng mình chưa hề yêu quý họ đủ để mà tặng một bức tranh thêu mất nhiều công sức của mình như thế này. Mình không nỡ tặng đi một cái gì đáng giá như thế cho những người mình dành ít tình cảm đến vậy.

Hồi bé, bố toàn bảo mình lạnh lùng. Không phải bởi vì những lúc đau buồn mình không khóc, mà có lẽ bởi vì khả năng kết bạn của mình gần như bằng 0. Mình không bao giờ có bạn đến nhà chơi. Với mình, việc nảy sinh sự gắn bó đối với một ai đó là một việc rất khó khăn. Mình không có nhu cầu quan tâm tới tâm hồn nhạt nhẽo của họ. Tuy tình cảm tốt đẹp của họ giành cho mình khiến sự biết điều của mình vô cùng áy náy và có thể sự tử tế đã cho mình đáp lại họ những cử chỉ tốt đẹp, nhưng tận trong sâu thẳm, mình thực sự không coi họ là bạn. Thực sự mình biết rằng, họ không có mặt trong thế giới của mình. Mình không đủ tử tế để mà lạnh lùng hoàn toàn mà phớt lờ đi sự quan tâm của họ. Vì mình vẫn sợ họ bị tổn thương nên vẫn phải giả vờ quan tâm đến họ. Trời ơi, mình ghét mình biết bao!

3. Un dia llegara.

Đang mê mẩn bài này đây.

One day it will come

(Bản dịch tiếng Anh tìm trên mạng. Nguồn poemhunter.com)
The dry leaves will fall
And when April arrives
You will touch my soul
You will approach... will come for me
After so much solitude
I want to feel
To find my peace in you

When the city sleeps
And the sun slips away
I will seek you again
Until reaching this illusion
I find you... and you love me like this

And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to expect your love
Because one day it will come

I will find you... and you will love me like this...

And I will listen in the silence to the voice of the heart
And the storm will abate in your arms
It's worth it to hope for your love tomorrow

I will embrace you in the silence
All my life, I have waited for your love
And the arrival of the day when you come to me 


           

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Mưa với chả bão.

Ngoài trời mưa bão bập bùng
|Trong người chẳng biết nhớ nhung điều gì.


Ngoài trời đang mưa gió ầm ầm. Mình ngồi trong một khối bê tông kiên cố nhưng thấy chẳng an lòng chút nào. Bởi mỗi lần bão bùng như thế này là mình lại nhớ Đà Lạt bỏ mẹ ra. Ngày trước thì mình sẽ bảo là "nhớ phát điên", tất cả nỗi nhớ đều khiến mình phát điên, nhưng bây giờ chỉ đơn giản là "nhớ bỏ mẹ".

Có một điều gì đó trong mình đã chết khiến cho những nỗi nhớ không còn mang theo những sự hoang mang lo sợ về những sự đổi thay trong một kiếp người. Mình đã thôi không còn thấy bất lực sợ hãi trước những cảm xúc da diết như cứa vào tim ấy. Cũng có thể đó gọi là sự trưởng thành. (Có lẽ là thế. 25 tuổi rồi chứ có phải bé bỏng gì nữa đâu. Bẳng tuổi mình, nhiều kẻ bình thường ngoài kia đã cột mình vào hôn nhân và con cái rồi. Mà sao so với họ, mình thấy mình vẫn còn trẻ con quá thế này.)

Mưa gió thế này, nghe tình yêu của đời mình hát, chả còn gì bằng.

That I feel myself surrender each time I see your face,
I am stagged by your beauty, your unassuming grace.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Zodiacal Symphony


">


1. Đang phát điên lên vì Zodiacal Symphony của Richard Clayderman. Bản nào cũng hay bỏ mẹ ra.

Tất nhiên cái hay của mình chỉ xét trên tác động vật lý. Có nghĩa là sự hài hòa trong việc sắp xếp các nốt nhạc của tác giả cũng như sự khéo léo của nhạc công đã tạo nên một tổ hợp âm thanh có tác động tích cực đến thính giác của mình và các dây thần kinh cảm giác của mình đã tiếp nhận và cho các phản ứng thích thú, dễ chịu. Chứ mình hoàn toàn không có kiến thức âm nhạc cao siêu để mà hiểu này biết nọ chi hết. Mình chỉ tiếp nhận nghệ thuật bằng bản năng bởi mình không có một nền tảng giáo dục tốt. Mình coi đó cũng là một điểm đáng quý của bản thân vậy. Bởi sự thiếu kiến thức nền tảng cũng khiến mình tự do như một đứa trẻ không bị chi phối bởi các nguyên tắc và luật lệ. Và nó sẽ giải phóng sự sáng tạo. Sáng tạo trong tiếp nhận cũng như trong xử lý thông tin. Sự thiếu kiến thức nền tảng sẽ giúp mình không đánh giá mọi thứ bằng tiêu chuẩn cảm quan của kẻ khác.

Khi đang viết những dòng này thì nhạc đang chạy đến bọn Ma Kết. Quay lại với Zodiacal Symphony, mình down được một bản trên mạng đầy đủ 12 bản cho 12 cung, và chỉ thuần instrumental, không có giọng đọc tiếng Pháp như trên nhiều website âm nhạc chi hết. Nói chung là nghe thích bỏ xừ.

2. Nói đến việc cảm nhận, nhớ tới hôm nọ đi mua “Mật mã Da Vinci” cho bạn, lúc đứng chờ người ta mang ra cho mình một cuốn sách lậu thì nghe và thấy một bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành trẻ trung hỏi còn “Cao lương đỏ” không. Bác bán sách hiền từ đáp đại loại là cuốn đấy hết mẹ nó rồi. Bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành trẻ trung lại hỏi còn cuốn nào của Mạc Ngôn không. Bác bán sách đáp lại một câu khiến mình choáng váng, đại loại là sách của Mạc Ngôn hết sạch sành sanh rồi.

Đáng nhẽ ra việc sách của một tác giả đoạt giải Nobel được bán hết sạch phải khiến mình vui mừng bởi sự nâng cấp chất lượng của văn hóa đọc. Thế mà không hiểu tại sao mình lại thấy khó chịu.

Không phải mình ghét Mạc Ngôn. Có thể không thích ổng điên cuồng nhưng mình vẫn nhớ năm năm trước đã đọc “Báu vật ở đời” và khóc sướt mướt như thế nào.Vẫn nhớ cách viết của ổng trần trụi cảm động như thế nào. Mình biết ổng là một nhà văn vĩ đại dù mình cho rằng những quyển sách mang đầy sự thật đắng cay tàn nhẫn cảm động bỏ mẹ ra của ổng thì mình không nên đọc nhiều. Mình biết ổng xứng đáng với giải Nobel  và mình không phàn nàn chi hết về việc sách của ổng bán chạy.

Nhưng mình thấy khó chịu bỏ mẹ ra với những đứa như bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành kia nói riêng và những đứa mua sách của ổng trong giai đoạn này nói chung. Bởi mình biết giờ phút mình đang viết những dòng này trong tiếng nhạc của bọn cung Bảo Bình thì sẽ có hàng nghìn đứa bộ tịch đang cầm trên tay những cuốn sách cảm động của ông và cố làm cho mình yêu thích nó sâu sắc. Mình ghét bọn nó chết đi được.



Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Tường thuật Hạnh Phúc

Cảm thấy sức mạnh thể chất đang tràn trề trong cơ thể mình đánh bật mọi ý nghĩ u ám tối tăm ra khỏi não bộ.

18:30. Đã ngủ một giấc trưa dài. Đã ăn xong một bữa nửa trưa nửa chiều to đùng. Đã tắm gội xong. Đã rửa bát xong. Đã giặt giũ xong. Cơ thể sạch sẽ và khỏe mạnh khiến mình rơi vào một trạng thái không phiền muộn, gần như là bình yên và hạnh phúc. Kiểu hạnh phúc của những kẻ đần độn đủ đầy ấy.

À, đã thái xong su hào để muối chua cay theo kiểu của mình.Trong lúc chờ nước sôi nguội, lên sân thượng, hóng gió và đứng hát một mình trong bóng tối và gió mát của ngoại thành Hà Nội. Đang mặc váy hoa màu đỏ và cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm vô cùng. Không chất chứa bất cứ muộn phiền nào.

Mình hát "Wo hen xiang ai ta" của Twins dù không nhớ lời mấy. (Chợt thèm quay quắt được ngụp lặn trong cái nền văn hóa Trung Hoa mênh mông vĩ đại.) Rồi hát "Phôi pha", ngạc nhiên là mình vẫn còn nhớ lời. Và "Đời đá vàng" - có lẽ mình không bao giờ quên được lời bài hát ấy.

19:00. Đã muối xong su hào và đang ngồi viết những dòng hạnh phúc vô nghĩa này. Trước mặt là một cái bàn chải đánh răng màu hồng loại có đế hút chân không có thể cắm lên tường và một chiếc đèn led hình con gấu màu xanh da trời, một chiêc đồng hồ báo thức màu vàng đang tích tắc, một chai nước lavie loại bé, một cái ly sứ viền màu vàng có hình con mèo đã bị mình đánh rơi mẻ mất một miếng trên miệng và hiện tại được giữ lại với chức năng làm gạt tàn thuốc lá những đêm lên cơn điên, một hộp ô mai chanh muối đã ăn gần hết, và một cơ số thứ đã được lược bớt. Mình không ngờ rằng việc liệt kê cũng làm con người cảm thấy hạnh phúc đủ đầy như vậy. Thảo nào mà Murakami có thể viết về một cái thang máy trong tận mấy trang sách.

Đằng sau cái đèn led, bên cạnh cái đồng hồ màu vàng là cái khung ảnh đựng hình hai chị em chụp hồi mình năm tuổi và em hai tuổi. Mình mặc chiếc váy đầm màu xanh nhạt diêm dúa bố mẹ mua ở Hà Nội, em mặc một bộ quần áo kẻ ô được cắt may vừa vặn. Tấm ảnh chụp năm 1992. Hai chị em đứng trước cây chanh trong vườn và nhìn thẳng vào ống kính. Không đứa nào cười. Ánh nhìn của mình đầy nghi hoặc, không hề có vẻ ngây thơ của một con bé năm tuổi cần và nên có. Ánh nhìn thằng em thì buồn ảm đạm (tội nghiệp thằng bé!). Đây là tấm ảnh duy nhất được chụp trong những năm tháng hạnh phúc nhất của gia đình mà mình còn giữ được.



Hai thứ mà mình thích nhất trước mặt hiện giờ là lọ hoa hồng mới cắm lúc sáng, trời không nóng nên vẫn còn rất tươi và màu hoa còn rất thắm, và cái hũ hình tròn bằng gỗ được sơn màu đỏ có nắp đậy cùng màu được khảm hai con chuồn chuồn màu trắng (một trên thân và một trên nắp, mình đã cố tình xếp để hai con chuồn chuồn chụm đầu vào nhau và tạo thành một đường cong vô cùng đẹp.) Mình mua cái hũ để tặng em Dây nhưng chưa có cơ hội gặp mặt nên tạm thời vẫn để ngắm cho thỏa lòng mê cái đẹp. Hai cái thứ này, lọ hoa hồng đỏ thắm và cái hũ gỗ tròn màu đỏ, là hai thứ khiến hạnh phúc của mình trở nên khủng khiếp hơn.

Tự dưng nhớ tới cuộc nói chuyện hôm qua của mình và bạn.

Mình: Tại sao hoa lại đẹp thế nhỉ.
Bạn: Vì nó là bộ phận sinh dục mà.

Mình đang trưng một mớ bộ phận sinh dục trên bàn. Và chúng ta tặng nhau bộ phận sinh dục của cây.

19:45. Nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ bào thức màu vàng và ngó xem thời gian chạy qua. Nghĩ xem còn điều gì chưa viết ra không. Và nghĩ tới "Suối nguồn".

Đọc sắp xong rồi. Đã được một nửa của phần bốn, chắc còn độ mấy trăm trang nữa. Nói chung, mình không ngạc nhiên ngay từ đầu rằng tại sao nó lại là cuốn sách được độc giả của New York Times bình chọn là cuốn sách hay nhất thế kỷ XX. Nhưng thực tình mà nói thì mình phải công nhận Nguyễn Thế Hoàng Linh nói đúng (dù mình chẳng thích thú gì khi phải công nhận cảm nhận của người khác).

Nửa sau không hay. Mình không thích Gail Wynand, không thích tình bạn của lão với Howard Roark và không thích cái tam giác Wynand - Dominique - Roark. Cách viết của Ayn Rand vẫn sắc sảo, vẫn thông minh và cá tính, có phần đanh đá, nhưng dường như bà chán ghét xã hội và để lộ sự chán ghét của mình hơi trắng trợn thông qua Wynand và Dominique. (Murakami cũng chán ghét xã hội, nhưng cách thể hiện của người Á Đông tinh tế hơn nhiều). Bà cũng để lộ rõ sự hoan hỉ của mình qua sự thành công của Roark và sự ưu ái mà Wynand dành cho anh. Sự thành công của Roark chính là sự trả thù của Ayn Rand dành cho xã hội. Nhưng bà trả thù không khéo, đối với mình vẫn thiếu một sự hài hòa nhịp nhàng ở đâu đó trong những chi tiết kia.

Càng về cuối mình càng không muốn đọc, mặc dù những câu chữ của bà thì vẫn chí lý vô cùng.

20:00. Vừa mới lên đảo lại cái khay su hào muối và tót ra sân thượng một tẹo. Trên trời có một mảnh trăng lưỡi liềm nhòe nhoẹt chuẩn bị khuất sau lũ mây đang đẻ ra ùn ùn. Cái đám lau trắng tinh hai tuần trước vẫn còn đẹp ơi là đẹp giờ đã nở bung và xác xơ dưới ánh đèn vàng.

Mình yêu cái khoảng không gian trước mặt mình này biết bao.

Biết đọc bài thơ Đường nào để Hạnh phúc này đạt đến cực khoái bây giờ.

20:10.





Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Dây phơi


Tôi thích nhìn những cái dây phơi treo đầy quần áo. Đặc biệt là trong một sáng mai mùa thu se lạnh đầy nắng như thế này. 

Vẻ đẹp của một cái dây phơi treo đầy quần áo mới giặt xong cũng mang vẻ đẹp giản dị, bình yên, đủ đầy như một bức tranh tĩnh vật hoa quả vậy. Khi ngắm những quả cherry rơi vung vãi tung tóe trên mặt đất, tôi cũng có cảm giác thoải mái tràn trề như khi tôi nhìn những chiếc quần, áo, váy còn ướt đủ màu sắc kiểu dáng treo lơ lửng trên dây phơi, lay động nhè nhẹ trong không khí. Nhiều hơn một bức tranh tĩnh vật, một chiếc dây phơi còn treo đầy quần áo còn là một cái gì đó rất đỗi thân thuộc. Như thể hình ảnh đó chứa đựng tất cả những bình yên nhất của đời người.

Khi đứng đó trong nắng sớm mùa thu và nhìn cái dây phơi treo đầy quần áo mình vừa mới giặt xong, tôi cảm thấy như mình đang nhập vào một trạng thái thiền định ngắn ngủi. Như một nhân vật phản diện tôi không nhớ tên trong Heroes đã nói rằng ông ta cảm thấy nấu ăn cũng giống như đang thiền vậy. Với tôi lúc đó, thế giới không còn tồn tại lo nghĩ toan tính gì cả, mà chỉ còn chiếc dây phơi quần áo bình yên rực rỡ kia thôi.

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Tình yêu.

1. Cảm thấy xã hội ngày càng nhầy nhụa.

2. Em à, hơn lúc nào hết chị muốn được yêu một người như em. Chị muốn trao không chỉ thân xác này mà còn cả trái tim và linh hồn này cho một người như em. Chị khao khát được chỉ dẫn và sưởi ấm bởi ánh sáng trí tuệ của một người như em.

Tình yêu ấy, nó không chỉ đơn giản là một tình yêu thông thường với những thôi thúc thỏa mãn nhục dục, mà nó là một sự cứu rỗi tuyệt đối, một sự cho đi trọn vẹn nhất. Chị muốn được cứu, được rửa tội. Được tan biến. Được không sợ hãi. Không phải bởi Chúa Trời mà bởi được ở bên một người như em.

Chị thật sự, muốn cho đi cả tâm hồn này. Dù một người như em có muốn nhận hay không.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Romeo et Juliette - Tình yêu của hai đứa trẻ nhẹ dạ






Nhạc hay, sân khấu hoành tráng, diễn viên đẹp. Thỉnh thoảng cũng có những ca từ tỏ ra nguy hiểm một cách sâu sắc. Nhưng tất cả những điều đó không làm mình xúc động bằng vẻ đẹp của Romeo.

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Cũng lâu rồi mới lại thấy một nỗi cô đơn chán chường mệt mỏi như thế này.

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

13.10.2012

Tôi biến mất như một giọt nước
Quá rã rời nên đông lại thành băng.

1. Đôi khi, như lúc này, cũng muốn biến mất như một giọt nước. Vì mình thấy đời sống quả thật là vô vọng.

Sau những gì mình nhìn thấy ở loài người, mình cảm thấy sự ngu dốt và bộ tịch của nhân loại quả là vô phương cứu chữa. Vì không muốn tiếp xúc với sự ngu dốt và phải nhe răng cười trước những câu đùa ngớ ngẩn hay phải bấm like khen xã giao những thứ tẻ nhạt vô vị, mình đã xa rời con người đến nước ấy rồi, đã không liên lạc và trò chuyện với đám đông đó rồi, nhưng thực sự là vẫn không thể nào hoàn toàn nhắm mắt bịt tai để những điều ngu ngốc lố bịch khác không đập vào các giác quan được. Đã biết và chấp nhận rằng đa số nhân loại đều tầm thường, đã học cách không phán xét sở thích của kẻ khác, và mình cũng tìm đến phim Hàn Quốc trong sáng ngọt ngào như một sự cứu rỗi cho cái mớ tâm hồn tối tăm rối rắm của bản thân, nhưng vẫn không thể nào thôi cảm thấy lạc lõng khi đám đông đó tung hô những giá trị nhảm nhí rỗng tuếch và phù phép nhồi nhét biến nó thành hào quang trong mắt những kẻ ngu ngốc khác.

2. Sao những kẻ trong "Suối nguồn" có thể sống với nỗi cô đơn nhường ấy?

3. Em trai à, tuy chúng ta chưa từng gặp nhau, tuy em không biết đến sự tồn tại của chị trên đời, nhưng vào một khoảnh khắc phi lý của cuộc sống, chị đã tin rằng cuộc đời này còn đáng sống là bởi vì còn có những người như em.


Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Này Hoa Sữa,


Ai cho mày thấm đẫm giác quan tao
Bằng mùi hương rất đỗi ngọt ngào
Mùi hương mày khiến cho tao nhớ
đến những ngày tưởng như đã xa xưa.

(Ai cho mày khiến tao làm thơ
Dài hơn cả số lần tao đi ị)


Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Phố cổ

Cụ già ở phố Hàng Bè
Đêm đêm mở nhạc loa rè nghe chơi
Mỗi lần tôi bước hụt hơi
Đi ngang chỗ cụ thảnh thơi tâm hồn.
(Hà Nội 10.10.2012)



Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Gánh nặng.

Khi em giúp một người xa lạ
Đi lạc đường giữa một sớm tinh mơ
Anh biết không em thấy mình xa lạ
Với niềm vui vừa đến bất ngờ.

1. Có nhiều người hỏi mình ở cách đây có xa không, và tỏ ra ái ngại khi mình trả lời là 5km. Họ bảo mình đạp xe xa như vậy chắc mệt lắm. Trời ơi, mình chỉ muốn cười thật to cho họ hiểu là thực sự mình không mệt chút nào. Thậm chí nhiều hôm, vì quãng đường 5km quá ngắn nên trước khi đến chỗ làm, mình còn đạp xe lòng vòng quanh cái French Quarter chán chê cho đã kìa!

Mà làm sao họ, những kẻ mang theo gánh nặng nhiên liệu và khí thải khi di chuyển, có thể cảm nhận được niềm vui thơ trẻ khỏe mạnh của mình - một người chỉ mang gánh nặng về trọng lực khi đạp xe trên đường!

2. Đọc đến đoạn Ayn Rand viết về thời thơ ấu của Ellsworth rồi. Hay quá. Đây là đoạn hay nhất từ đầu tới giờ. Ngay từ lúc Ellsworth xuất hiện lần đầu tiên và phun ra cái mớ lý thuyết kinh tởm về ý nghĩa của kiến trúc  gì gì đó với đầy tính áp đặt là mình đã ngờ ngợ rằng lão già này chả phải tay vừa đâu!

 3. Muốn viết một cái gì đó về trăng.


Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

07.10.2012

1. Đầu óc khao khát sự logic của mình cảm thấy rất bất an với sự mịt mờ đẹp đẽ của ngôn từ. Đáng nhẽ ra mình chỉ nên học một bộ môn khoa học tự nhiên nào đấy và đọc tiểu thuyết trinh thám thôi. Ít ra đó là những thứ mình có thể tin cậy.

2. "Suối nguồn" đọc càng lúc càng hay, cơ mà có kẻ lại bảo với mình là nửa sau xu thời. Kệ mẹ xu thời hay không. Vẫn phải đọc bằng hết. Và cảm nhận bằng chính giác quan của mình. 

3. Không thích Bắt trẻ đồng xanh, nhưng phải công nhận với thằng nhóc Holden Caufield một điều là xung quanh mình đầy rẫy những đứa bộ tịch vđ cả ra.

Nhìn chung, mình thấy đó là hậu quả của sự thiếu kiến thức (1), kém thông minh (2), trí tưởng tượng nghèo nàn (3) và khát khao mãnh liệt vượt qua giới hạn của bản thân (4). (1), (2), (3) thì không sao, nếu cứ yên ổn sống với nhau, nhưng (1), (2), (3) kết hợp với (4) thì tạo ra một lũ bộ tịch kinh tởm muốn chết.



Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Nghĩ nhảm trước khi ngủ.

Có một kẻ mang gươm đi mở cõi
Nhưng tiếc rằng biên giới đã đóng rồi
Người vung gươm chém tan biên giới
Từ đó ứa ra một giọt máu tươi.


Viết là một công việc ích kỉ và đọc cũng thế. Đôi khi tác giả thấy khó chịu với độc giả vì không được hiểu cũng như đôi khi độc giả thấy khó chịu với tác giả vì không chịu viết ra những điều họ có thể hiểu. Đôi bên khó chịu lẫn nhau.

Nghĩ nhảm trước khi đi ngủ để giấc ngủ thanh thản hơn.

Đã đọc được một phần ba của "Suối nguồn" và nếu cứ theo cái diễn biến này, thì đây sẽ là cuốn sách mình yêu thích thứ nhì sau "Mùi hương". Chủ nghĩa sùng bái cá nhân của mình vẫn chưa chịu chấm dứt.

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

Viết nhảm lúc đợi phim.

1. Tối qua đã xem xong tập 13 của May Queen. Thật sự là xem đến tập này rồi thì không còn thấy thích như trước nữa, bởi vì mình đã trót mến anh Chang Hee mất rồi, dù từ lúc biết anh Kim Jae Won đóng Kang San lúc lớn là mình đã biết rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp dành cho Chang Hee đâu.

Ở tập 13 này, mình vẫn không tưởng tượng ra được tình yêu của Hae Joo dành cho Chang Hee sẽ bị tình yêu của San dành cho cô nuốt chửng như thế nào. Mình vẫn không tưởng tượng được rằng một tình yêu khắc cốt ghi tâm 15 năm như thế sẽ tan vỡ, dù là với bất cứ lý do gì. Thế nên, có lẽ sẽ đâm ra ghét Hae Joo.

Chờ Nice Guy ra tập 7 tối mai để quên đi May Queen. Dù sao Nice Guy cũng hợp với gu của mình hơn.

2. Mình muốn nói với bạn rằng, mình già lắm rồi bạn ạ. Già lắm. Già thật đấy. Già xác xơ. Già nhăn nheo.

Tưởng như mình đã sống trên đời này không phải 25 năm mà là 250 năm vậy.

Tại sao mình lại có thể già thế? Trong khi mình mới chỉ 25 tuổi thôi?

3.



 Xem được 12 phút của The tree of life rồi. 12 phút chưa cảm nhận được cái gì cả, chỉ có cảm giác đây là một thứ gì đó liên quan đến tâm linh và động chạm đến tiềm thức dữ lắm. Mà mình thì hoàn toàn không muốn rớ tới một cái gì liên quan đến tâm linh và động chạm đến tiềm thức trong cái kỳ đang xem phim Hàn Quốc và yêu đời vô cùng này. Thế nên bỏ ngang luôn không xem nữa. Dù biết rằng đó là phim được giải thưởng cao quý gì đó thì cũng kệ mẹ.




À, mình thích mấy ngôi nhà trong phim quá. Nhiều kính, ánh sáng chan hòa. Những ngôi nhà trong suốt như làm để hứng mưa vậy.  Nếu ban ngày mà được ngồi ngắm mưa hoặc nắng trong một ngôi nhà như thế thì thật là thích. Hoặc buổi sáng tỉnh dậy , kéo rèm một phát là ánh sáng chảy tràn vào phòng cũng thật là tuyệt. Nhưng chắc tối mình chả muốn ngủ trong một ngôi nhà như thế đâu. Bất an bỏ mẹ.



Cái hình ngôi nhà lên đèn lúc hoàng hôn này khiến mình buồn ghê gớm. Nhất là cái lúc ngoài trời lại đang hoàng hôn chớm lạnh như thế này.



Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Lý do lười viết.



Không muốn viết bất cứ gì cả. Dù mục tiêu của mình là ít nhất hai ngày phải viết một cái gì đó. Là vì đang tập trung xem phim Hàn Quốc. Đang xem tới hai bộ cùng một lúc. Nice Guy xem trước. Trong lúc chờ Nice Guy ra tập 7, chán quá và cảm thấy thời gian chờ đợi một tập phim mình yêu thích sao mà dài, thế nên đã xem thử May Queen.


Nói chung phim nào cũng hay. Cách làm phim của Hàn Quốc, không sáo rỗng, không triết lý đạo đức kiểu lý thuyết lên mặt dạy đời như phim Trung Quốc, xem rất thích.

Cá nhân mình thì thích Nice Guy hơn một chút, vì các nhân vật trong đó gai góc hơn, nhưng lại khóc vì May Queen. Xem May Queen, mang màu sắc cổ tích cổ điển rất nhiều, na ná như kiểu Giày Thủy Tinh, nhưng tính hiện thực và nhân văn lại cao. Trước đây mình không thích các bộ phim gia đình kiểu phổ thông đại chúng, một bộ phim mà già trẻ lớn bé nam nữ gay les gì cũng xem được như thế. Như ngày trước nhà nhà người người đều khóc vì Giày Thủy tinh, mình cũng không thích vậy. Nhưng bây giờ, có lẽ mọi thứ đã thay đổi. Mình đang rất nuông chiều cái bản ngã hồn nhiên trong lành trong mình.

Có lẽ thế này rất tốt.

Viết ngắn gọn vài dòng như thế. Phải xem tiếp tập 10 của May Queen thôi.




(À, đang tập hát Top of the world. Thấy hạnh phúc và yêu đời quá đi. Đừng ai đánh thức cái bản tính xấu xa của bọn Thần Nông trong tôi nhé.)

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Trống Trung Thu.


Tôi tắt đèn và ngồi đọc Suối nguồn trên máy tính.

Hôm nay là Trung Thu. Ngoài đường vọng lại tiếng trống tưng bừng rộn rã. Tự dưng tôi thấy vui. Vui lắm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nghe một thứ gì đó ồn ào náo nhiệt quấy nhiễu sự yên tĩnh của bản thân mà lại thấy vui như khi nghe tiếng trống này. Tôi vẫn không muốn tham gia vào sự náo nhiệt này, nhưng ít ra tôi cũng không chối bỏ nó tàn nhẫn như trước kia, thậm chí bây giờ tôi còn thích thú chứng kiến sự náo nhiệt mà không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Tôi nhớ những đêm Trung Thu cách đây rất lâu, khi tôi theo những đứa trẻ đồng trang lứa đi rước đèn trung thu khắp thị trấn, tôi đã không hề thấy vui như thế này. Lúc đó, tôi không hề thấy vui, bởi một đứa trẻ mấy tuổi đầu như tôi đã cảm thấy không thoải mái khi đứng đó rồi. Sau này tôi mới biết, cảm giác đó chính là cô đơn.

Nhưng tiếng trống rộn rã hôm nay mang lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Cái âm thanh tưng bừng ấy khiến tôi biết rằng tôi không tồn tại một mình ở đây. Nó thông báo cho tôi rằng, ở ngoài kia, rất gần với tôi thôi, có những niềm vui đang tỏa sáng và dịch chuyển trong đêm.

Có lẽ những người cung Thần Nông điển hình như tôi là những kẻ phải học nhiều nhất trong đời. Bởi chúng tôi phải học để hiểu những điều mà những người bình thường tự nhiên đều hiểu. Như niềm vui mang lại cho tôi trong tiếng trống hôm nay, tôi phải mất 25 năm để có thể cảm nhận thấy nó, trong khi kẻ khác đã có thể hiểu nó từ khi còn là một đứa trẻ.

Chúng tôi đã lớn quá sớm, là người lớn từ khi còn là một đứa trẻ, và vẫn chỉ là một đứa trẻ khi đã trở thành người lớn. Bởi vậy, khi còn bé, chúng tôi có thể hiểu những điều mà nhiều người lớn khác không hiểu, nhưng khi lớn lên lại không hiểu những điều mà đứa trẻ nào cũng hiểu. Chúng tôi lạc lõng giữa đời, như thể hạnh phúc phủ nhận sự có mặt của chúng tôi. Hoặc tạo hóa bắt chúng tôi phải học nhiều hơn những kẻ khác?

Lâu lắm rồi, tôi mới đốt một điếu thuốc và ngồi nhả khói trong bóng đêm. Tôi ngâm nga “Đời đá vàng”, vẫn thấy một chút xót thương bản thân bởi những ước vọng day dứt từ thời thơ ấu, nhưng đã thôi không còn khổ đau và cô đơn cùng cực nữa. Có lẽ, một ngày không xa, rồi những ước vọng đó cũng sẽ thôi không còn là một nỗi ám ảnh khôn nguôi.

(Hà Nội Trung Thu 2012)