Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Tường thuật Hạnh Phúc

Cảm thấy sức mạnh thể chất đang tràn trề trong cơ thể mình đánh bật mọi ý nghĩ u ám tối tăm ra khỏi não bộ.

18:30. Đã ngủ một giấc trưa dài. Đã ăn xong một bữa nửa trưa nửa chiều to đùng. Đã tắm gội xong. Đã rửa bát xong. Đã giặt giũ xong. Cơ thể sạch sẽ và khỏe mạnh khiến mình rơi vào một trạng thái không phiền muộn, gần như là bình yên và hạnh phúc. Kiểu hạnh phúc của những kẻ đần độn đủ đầy ấy.

À, đã thái xong su hào để muối chua cay theo kiểu của mình.Trong lúc chờ nước sôi nguội, lên sân thượng, hóng gió và đứng hát một mình trong bóng tối và gió mát của ngoại thành Hà Nội. Đang mặc váy hoa màu đỏ và cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm vô cùng. Không chất chứa bất cứ muộn phiền nào.

Mình hát "Wo hen xiang ai ta" của Twins dù không nhớ lời mấy. (Chợt thèm quay quắt được ngụp lặn trong cái nền văn hóa Trung Hoa mênh mông vĩ đại.) Rồi hát "Phôi pha", ngạc nhiên là mình vẫn còn nhớ lời. Và "Đời đá vàng" - có lẽ mình không bao giờ quên được lời bài hát ấy.

19:00. Đã muối xong su hào và đang ngồi viết những dòng hạnh phúc vô nghĩa này. Trước mặt là một cái bàn chải đánh răng màu hồng loại có đế hút chân không có thể cắm lên tường và một chiếc đèn led hình con gấu màu xanh da trời, một chiêc đồng hồ báo thức màu vàng đang tích tắc, một chai nước lavie loại bé, một cái ly sứ viền màu vàng có hình con mèo đã bị mình đánh rơi mẻ mất một miếng trên miệng và hiện tại được giữ lại với chức năng làm gạt tàn thuốc lá những đêm lên cơn điên, một hộp ô mai chanh muối đã ăn gần hết, và một cơ số thứ đã được lược bớt. Mình không ngờ rằng việc liệt kê cũng làm con người cảm thấy hạnh phúc đủ đầy như vậy. Thảo nào mà Murakami có thể viết về một cái thang máy trong tận mấy trang sách.

Đằng sau cái đèn led, bên cạnh cái đồng hồ màu vàng là cái khung ảnh đựng hình hai chị em chụp hồi mình năm tuổi và em hai tuổi. Mình mặc chiếc váy đầm màu xanh nhạt diêm dúa bố mẹ mua ở Hà Nội, em mặc một bộ quần áo kẻ ô được cắt may vừa vặn. Tấm ảnh chụp năm 1992. Hai chị em đứng trước cây chanh trong vườn và nhìn thẳng vào ống kính. Không đứa nào cười. Ánh nhìn của mình đầy nghi hoặc, không hề có vẻ ngây thơ của một con bé năm tuổi cần và nên có. Ánh nhìn thằng em thì buồn ảm đạm (tội nghiệp thằng bé!). Đây là tấm ảnh duy nhất được chụp trong những năm tháng hạnh phúc nhất của gia đình mà mình còn giữ được.



Hai thứ mà mình thích nhất trước mặt hiện giờ là lọ hoa hồng mới cắm lúc sáng, trời không nóng nên vẫn còn rất tươi và màu hoa còn rất thắm, và cái hũ hình tròn bằng gỗ được sơn màu đỏ có nắp đậy cùng màu được khảm hai con chuồn chuồn màu trắng (một trên thân và một trên nắp, mình đã cố tình xếp để hai con chuồn chuồn chụm đầu vào nhau và tạo thành một đường cong vô cùng đẹp.) Mình mua cái hũ để tặng em Dây nhưng chưa có cơ hội gặp mặt nên tạm thời vẫn để ngắm cho thỏa lòng mê cái đẹp. Hai cái thứ này, lọ hoa hồng đỏ thắm và cái hũ gỗ tròn màu đỏ, là hai thứ khiến hạnh phúc của mình trở nên khủng khiếp hơn.

Tự dưng nhớ tới cuộc nói chuyện hôm qua của mình và bạn.

Mình: Tại sao hoa lại đẹp thế nhỉ.
Bạn: Vì nó là bộ phận sinh dục mà.

Mình đang trưng một mớ bộ phận sinh dục trên bàn. Và chúng ta tặng nhau bộ phận sinh dục của cây.

19:45. Nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ bào thức màu vàng và ngó xem thời gian chạy qua. Nghĩ xem còn điều gì chưa viết ra không. Và nghĩ tới "Suối nguồn".

Đọc sắp xong rồi. Đã được một nửa của phần bốn, chắc còn độ mấy trăm trang nữa. Nói chung, mình không ngạc nhiên ngay từ đầu rằng tại sao nó lại là cuốn sách được độc giả của New York Times bình chọn là cuốn sách hay nhất thế kỷ XX. Nhưng thực tình mà nói thì mình phải công nhận Nguyễn Thế Hoàng Linh nói đúng (dù mình chẳng thích thú gì khi phải công nhận cảm nhận của người khác).

Nửa sau không hay. Mình không thích Gail Wynand, không thích tình bạn của lão với Howard Roark và không thích cái tam giác Wynand - Dominique - Roark. Cách viết của Ayn Rand vẫn sắc sảo, vẫn thông minh và cá tính, có phần đanh đá, nhưng dường như bà chán ghét xã hội và để lộ sự chán ghét của mình hơi trắng trợn thông qua Wynand và Dominique. (Murakami cũng chán ghét xã hội, nhưng cách thể hiện của người Á Đông tinh tế hơn nhiều). Bà cũng để lộ rõ sự hoan hỉ của mình qua sự thành công của Roark và sự ưu ái mà Wynand dành cho anh. Sự thành công của Roark chính là sự trả thù của Ayn Rand dành cho xã hội. Nhưng bà trả thù không khéo, đối với mình vẫn thiếu một sự hài hòa nhịp nhàng ở đâu đó trong những chi tiết kia.

Càng về cuối mình càng không muốn đọc, mặc dù những câu chữ của bà thì vẫn chí lý vô cùng.

20:00. Vừa mới lên đảo lại cái khay su hào muối và tót ra sân thượng một tẹo. Trên trời có một mảnh trăng lưỡi liềm nhòe nhoẹt chuẩn bị khuất sau lũ mây đang đẻ ra ùn ùn. Cái đám lau trắng tinh hai tuần trước vẫn còn đẹp ơi là đẹp giờ đã nở bung và xác xơ dưới ánh đèn vàng.

Mình yêu cái khoảng không gian trước mặt mình này biết bao.

Biết đọc bài thơ Đường nào để Hạnh phúc này đạt đến cực khoái bây giờ.

20:10.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét