Ngoài trời mưa bão bập bùng
|Trong người chẳng biết nhớ nhung điều gì.
Ngoài trời đang mưa gió ầm ầm. Mình ngồi trong một khối bê tông kiên cố nhưng thấy chẳng an lòng chút nào. Bởi mỗi lần bão bùng như thế này là mình lại nhớ Đà Lạt bỏ mẹ ra. Ngày trước thì mình sẽ bảo là "nhớ phát điên", tất cả nỗi nhớ đều khiến mình phát điên, nhưng bây giờ chỉ đơn giản là "nhớ bỏ mẹ".
Có một điều gì đó trong mình đã chết khiến cho những nỗi nhớ không còn mang theo những sự hoang mang lo sợ về những sự đổi thay trong một kiếp người. Mình đã thôi không còn thấy bất lực sợ hãi trước những cảm xúc da diết như cứa vào tim ấy. Cũng có thể đó gọi là sự trưởng thành. (Có lẽ là thế. 25 tuổi rồi chứ có phải bé bỏng gì nữa đâu. Bẳng tuổi mình, nhiều kẻ bình thường ngoài kia đã cột mình vào hôn nhân và con cái rồi. Mà sao so với họ, mình thấy mình vẫn còn trẻ con quá thế này.)
Mưa gió thế này, nghe tình yêu của đời mình hát, chả còn gì bằng.
That I feel myself surrender each time I see your face,
I am stagged by your beauty, your unassuming grace.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét