Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Zodiacal Symphony


">


1. Đang phát điên lên vì Zodiacal Symphony của Richard Clayderman. Bản nào cũng hay bỏ mẹ ra.

Tất nhiên cái hay của mình chỉ xét trên tác động vật lý. Có nghĩa là sự hài hòa trong việc sắp xếp các nốt nhạc của tác giả cũng như sự khéo léo của nhạc công đã tạo nên một tổ hợp âm thanh có tác động tích cực đến thính giác của mình và các dây thần kinh cảm giác của mình đã tiếp nhận và cho các phản ứng thích thú, dễ chịu. Chứ mình hoàn toàn không có kiến thức âm nhạc cao siêu để mà hiểu này biết nọ chi hết. Mình chỉ tiếp nhận nghệ thuật bằng bản năng bởi mình không có một nền tảng giáo dục tốt. Mình coi đó cũng là một điểm đáng quý của bản thân vậy. Bởi sự thiếu kiến thức nền tảng cũng khiến mình tự do như một đứa trẻ không bị chi phối bởi các nguyên tắc và luật lệ. Và nó sẽ giải phóng sự sáng tạo. Sáng tạo trong tiếp nhận cũng như trong xử lý thông tin. Sự thiếu kiến thức nền tảng sẽ giúp mình không đánh giá mọi thứ bằng tiêu chuẩn cảm quan của kẻ khác.

Khi đang viết những dòng này thì nhạc đang chạy đến bọn Ma Kết. Quay lại với Zodiacal Symphony, mình down được một bản trên mạng đầy đủ 12 bản cho 12 cung, và chỉ thuần instrumental, không có giọng đọc tiếng Pháp như trên nhiều website âm nhạc chi hết. Nói chung là nghe thích bỏ xừ.

2. Nói đến việc cảm nhận, nhớ tới hôm nọ đi mua “Mật mã Da Vinci” cho bạn, lúc đứng chờ người ta mang ra cho mình một cuốn sách lậu thì nghe và thấy một bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành trẻ trung hỏi còn “Cao lương đỏ” không. Bác bán sách hiền từ đáp đại loại là cuốn đấy hết mẹ nó rồi. Bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành trẻ trung lại hỏi còn cuốn nào của Mạc Ngôn không. Bác bán sách đáp lại một câu khiến mình choáng váng, đại loại là sách của Mạc Ngôn hết sạch sành sanh rồi.

Đáng nhẽ ra việc sách của một tác giả đoạt giải Nobel được bán hết sạch phải khiến mình vui mừng bởi sự nâng cấp chất lượng của văn hóa đọc. Thế mà không hiểu tại sao mình lại thấy khó chịu.

Không phải mình ghét Mạc Ngôn. Có thể không thích ổng điên cuồng nhưng mình vẫn nhớ năm năm trước đã đọc “Báu vật ở đời” và khóc sướt mướt như thế nào.Vẫn nhớ cách viết của ổng trần trụi cảm động như thế nào. Mình biết ổng là một nhà văn vĩ đại dù mình cho rằng những quyển sách mang đầy sự thật đắng cay tàn nhẫn cảm động bỏ mẹ ra của ổng thì mình không nên đọc nhiều. Mình biết ổng xứng đáng với giải Nobel  và mình không phàn nàn chi hết về việc sách của ổng bán chạy.

Nhưng mình thấy khó chịu bỏ mẹ ra với những đứa như bạn giai đeo kính giản dị xinh xắn hiền lành kia nói riêng và những đứa mua sách của ổng trong giai đoạn này nói chung. Bởi mình biết giờ phút mình đang viết những dòng này trong tiếng nhạc của bọn cung Bảo Bình thì sẽ có hàng nghìn đứa bộ tịch đang cầm trên tay những cuốn sách cảm động của ông và cố làm cho mình yêu thích nó sâu sắc. Mình ghét bọn nó chết đi được.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét