Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Trống Trung Thu.


Tôi tắt đèn và ngồi đọc Suối nguồn trên máy tính.

Hôm nay là Trung Thu. Ngoài đường vọng lại tiếng trống tưng bừng rộn rã. Tự dưng tôi thấy vui. Vui lắm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nghe một thứ gì đó ồn ào náo nhiệt quấy nhiễu sự yên tĩnh của bản thân mà lại thấy vui như khi nghe tiếng trống này. Tôi vẫn không muốn tham gia vào sự náo nhiệt này, nhưng ít ra tôi cũng không chối bỏ nó tàn nhẫn như trước kia, thậm chí bây giờ tôi còn thích thú chứng kiến sự náo nhiệt mà không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Tôi nhớ những đêm Trung Thu cách đây rất lâu, khi tôi theo những đứa trẻ đồng trang lứa đi rước đèn trung thu khắp thị trấn, tôi đã không hề thấy vui như thế này. Lúc đó, tôi không hề thấy vui, bởi một đứa trẻ mấy tuổi đầu như tôi đã cảm thấy không thoải mái khi đứng đó rồi. Sau này tôi mới biết, cảm giác đó chính là cô đơn.

Nhưng tiếng trống rộn rã hôm nay mang lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Cái âm thanh tưng bừng ấy khiến tôi biết rằng tôi không tồn tại một mình ở đây. Nó thông báo cho tôi rằng, ở ngoài kia, rất gần với tôi thôi, có những niềm vui đang tỏa sáng và dịch chuyển trong đêm.

Có lẽ những người cung Thần Nông điển hình như tôi là những kẻ phải học nhiều nhất trong đời. Bởi chúng tôi phải học để hiểu những điều mà những người bình thường tự nhiên đều hiểu. Như niềm vui mang lại cho tôi trong tiếng trống hôm nay, tôi phải mất 25 năm để có thể cảm nhận thấy nó, trong khi kẻ khác đã có thể hiểu nó từ khi còn là một đứa trẻ.

Chúng tôi đã lớn quá sớm, là người lớn từ khi còn là một đứa trẻ, và vẫn chỉ là một đứa trẻ khi đã trở thành người lớn. Bởi vậy, khi còn bé, chúng tôi có thể hiểu những điều mà nhiều người lớn khác không hiểu, nhưng khi lớn lên lại không hiểu những điều mà đứa trẻ nào cũng hiểu. Chúng tôi lạc lõng giữa đời, như thể hạnh phúc phủ nhận sự có mặt của chúng tôi. Hoặc tạo hóa bắt chúng tôi phải học nhiều hơn những kẻ khác?

Lâu lắm rồi, tôi mới đốt một điếu thuốc và ngồi nhả khói trong bóng đêm. Tôi ngâm nga “Đời đá vàng”, vẫn thấy một chút xót thương bản thân bởi những ước vọng day dứt từ thời thơ ấu, nhưng đã thôi không còn khổ đau và cô đơn cùng cực nữa. Có lẽ, một ngày không xa, rồi những ước vọng đó cũng sẽ thôi không còn là một nỗi ám ảnh khôn nguôi.

(Hà Nội Trung Thu 2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét