Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Anh hãy đọc những dòng này thật chậm.

Vì nếu đọc nhanh, anh đã phá bỏ luật chơi rồi.

1. Nếu anh có thể biết rằng em mệt mỏi và chán nản đến nhường nào. Em không muốn đổ lỗi cho hormon. Có lẽ là chỉ bởi vì em đã sống quá nhanh, nhanh quá mức chịu đựng của cái cơ thể nhỏ bé này.

Đôi khi em thấy mình không có đủ thời gian để sống. Bởi vì em thích quá nhiều thứ nên rốt cục em chẳng biết phải dành thời gian cho cái gì. Em nuối tiếc thời gian vô cùng, bởi vậy mà em đã sống quá gấp gáp, gấp đến nỗi em không còn ý niệm về thời gian nữa, và thành ra, em đã lãng phí bao nhiêu là thời gian.

Sống mà không có ý niệm về thời gian, không có khái niệm về những gì mà ta đang làm, đối với em, đó là một cách lãng phí thời gian thật hiệu quả. Với một nhịp sống nhanh như thế, cơ thể em cũng như não bộ em không hấp thụ được điều gì hơn là những cặn bã của thời gian. Thể xác mệt mỏi và tâm hồn xác xơ. Khả năng tư duy trở nên nghèo nàn và chậm chạp.

Không còn em. Không còn em. Không còn em ở đâu nữa rồi.

2. Khi người ta nói với em về hôn nhân và em nói với người ta rằng em không có ý định lấy chồng, hầu hết mọi người đều không tin em. Cái lũ người với trí tưởng tượng nghèo nàn và tầm nhìn hạn hẹp. Cái lũ người chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau đớn bất lực của một buổi chiều, khi em đi ngang qua những sinh mệnh khổ đau tàn úa và chỉ có thể dừng lại trên đường mà khóc vì không thể làm được gì giúp họ.

Có thể em sẽ có nhiều nhân tình, có thể em sẽ có con, nhưng em biết hôn nhân là một thứ mong manh như thế nào, lòng người là một thứ giấy dễ bắt lửa như thế nào, bởi vậy em không bao giờ cần sự công nhận của luật pháp hay xã hội,  em cũng chẳng cần sự tử tế của một thằng đực dù đã chán ngán em đến tận từng tế bào nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng những đau khổ mà em gây ra, hoặc ngược lại. Em không muốn tham dự vào các trò chơi của sự tiến hóa về mặt xã hội của loài người. Cho tới tận lúc này, em đã đi quá xa rồi. Em nghĩ rằng, em sẽ đi chậm lại và dừng lại ở đây thôi.

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Yêu sách của lưỡi và dạ dày

Đến bây giờ thì em có thể thoải mái mà thừa nhận rằng em không có năng khiếu nấu ăn. Một chút cũng không có. Không hề.

Em thích ăn cá kho, nhưng mỗi lần kho cá xong, em gần như phát điên bởi cái vị món cá kho của em không bao giờ được như em mong muốn. Món cá kho của em luôn có cái vị chẳng giống ai bao giờ. Gần như chưa bao giờ em cảm thấy ngon miệng và hạnh phúc khi ăn những thứ mình nấu ra. 

Em cũng không giỏi trong việc đi chợ. Em luôn gặp vấn đề với việc mua sắm. Em có xu hướng mua quá nhiều và có thể thay đổi ý định trong tích tắc. Chỉ cần một giây, ý định làm món bò xào súp lơ của em có thể biến thành món lẩu cho dù em phải ra chợ để mua thêm đồ. Có lẽ em không có tiềm năng trở thành một bà nội trợ. Và đôi khi em nghĩ rằng, việc em quyết định không lấy chồng là một may mắn cho đàn ông nói chung.

Món cá kho của em hôm nay khiến em thấy thất vọng về chính bản thân mình. Nó đã biến một buổi tối lẽ ra phải rất ngọt ngào của em thành một buổi tối không có gì gọi là vui vẻ. Khi cái lưỡi và cái dạ dày của em không được thỏa mãn, chúng liền rủ não bộ của em đình công. Chúng đã ra yêu sách: Lần sau phải ăn ngon.

Điều đó có nghĩa là, cách tốt nhất là em chỉ nên vào bếp để rửa bát.

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Sự thật động trời

Sự thật kinh khủng và đáng yêu nhất trong ngày: Em phát hiện ra chuyên ngành của Tim là triết học. Chuyện động trời như em phát hiện ra một con mèo ăn cám vậy. Em xin lỗi, não em tắc tị và em chẳng moi ra nổi cái ví dụ nào sinh động hơn.

Em biết rằng Tim thông minh, lập dị, nhưng cậu chàng nhắng nhít này và triết học là hai từ choảng nhau loảng xoảng như đá cuội chọi vung nồi vậy.

Sự thật này mới ngọt ngào làm sao.

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

1Q84 Quyển 3 - Ushikawa

Em chưa đọc xong 1Q84, nhưng có lẽ nhân vật mà em thích nhất trong quyển này chính là con người có cái tên kì dị - Dòng Sông Bò - một nhân vật điển hình và sống động. Láu cá nhiều hơn là thông minh, ranh mãnh nhiều hơn là cẩn thận, hiểu chuyện, tầm thường theo một cách đặc biệt, không bao giờ ảo tưởng, luôn thực tế, luôn biết cách để tồn tại trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đây chính là kiểu nhân vật sẽ sống dai nhất trong các câu chuyện.

Hắn tự do. Hắn không có kẻ thù. Hắn là một nhân vật trung lập. Hắn không thuộc loại người rực rỡ thu hút nhân loại bằng những bài diễn văn kinh điển dù những gì hắn nói ra đều luôn vô cùng chí lý. Hắn không bao giờ là anh hùng, bởi vì sự tồn tại của mình, hắn có thể bán đứng đi nhiều thứ. Hắn không sống trong sự mơ hồ về bất cứ điều gì. Hắn là kẻ có thể gạt bỏ những thứ phức tạp ra khỏi đầu nếu những khái niệm kia làm đau não hắn.  Một điều gì đó trong khí chất của hắn khiến hắn chỉ có thể làm kẻ làm nền cho thành công của những nhân vật khác. Nhưng đây chính là kiểu nhân vật mà em có cảm tình nhất trong bất cứ một cuốn sách nào.


Ngay khi lần đầu tiên Ushikawa xuất hiện, em đã ngay lập tức liên tưởng tới tay thám tử Nakamura trong Fugitive Plan B. Hắn sẽ có một ngoại hình trông rất tiểu nhân như thế. Những kẻ như thế không bao giờ được phép đẹp trai. Dù với những miêu tả của Murakami về Ushikawa, hắn sẽ để lại ấn tượng không tốt đẹp gì với kẻ khác, và điều đó có nghĩa là hắn có phần nào đó nổi bật vì sự xấu xí của mình, nhưng với em, một kẻ có tính cách như thế phải là một kẻ có ngoại hình dễ chìm lẫn giữa đám đông.

(Em bị tịt ở đây và không dám đọc lại những gì mình vừa viết.)



Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Mùa Xuân



1. Niềm vui ngày hôm qua của em, đó là nhặt được một quyển 1Q84 trọn bộ ba tập bằng tiếng Anh ai đó bỏ lại trên giá sách và lôi về nhà.  Em không biết bìa sách ở bên Nhật như thế nào, nhưng em thích cái bìa của bọn Anh Quốc này. Cái bìa với màu sắc âm lịch đỏ đen mang đầy tính chất Đông Á trong mắt của bọn Phương Tây. Dù Murakami có Tây bỏ mẹ ra với những Jazz và triết học siêu thực, nhưng trong con mắt của những người khác biệt chúng ta về văn hóa ấy, ông vẫn là một biểu tượng của Á Đông trầm mặc và bí ẩn. Anh ạ, em thường xuyên có ý nghĩ rằng, một người sinh ra và lớn lên ở phương Tây, sẽ không thể nào hiểu nổi được nền văn hóa Á Đông của chúng ta.

2. Mùa Xuân đã về.

Sáng nay khi đi trên đường em đã hoàn toàn bị đánh gục bởi sự dịu dàng quá đỗi của mùa xuân.


Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Lạnh lẽo



1. Em đang xem North and South. Cái giọng Anh khó nghe kinh.

Cái Duyên là vậy đó. Anh à. Chẳng biết vì sao khi người đàn ông cao gầy đó cô độc băng qua những ngôi mộ cắm đầy những cây thập giá, em lại nghĩ về cái Duyên. Không có nhiều phân cảnh gặp nhau giữa hai nhân vật. Họ đều cô độc băng qua giá lạnh và bầu trời xám xịt của Milton. Nhưng em càng nghĩ nhiều về cái đã khiến họ gặp nhau.

2. Hôm nay khi đi trên đường, một cảm giác thơ trẻ tràn ngập tâm hồn em. Dù trời lúc đó đen kịt và những đám mây nặng nề như những cái mí mắt chỉ chực sụp xuống trong cơn buồn ngủ. Nhưng cái không khí dày đặc hơi nước ấy phả vào hồn em một cái gì đó tươi mát như thể trước một trận bão mùa hè.

Em thèm ánh nắng và mùa hè kinh khủng. Em không muốn chịu đựng thêm cái lạnh dài đằng đẵng này nữa. Dạo này em bị ám ảnh bởi thời tiết. Khi người ta nhắc tới vùng đất nào đó, điều đầu tiên em quan tâm gần như là thời tiết nơi đó như thế nào. Kể cả khi xem phim, thay vì chú tâm vào nhân vật thì em lại lo nhìn xem thời tiết trong phim như thế nào. Milton-Manchester, cái bầu trời xám xịt không chút nắng và cái giá lạnh bao phủ khắp nơi trong North and South khiến em thấy u ám vô cùng. Nếu em phải sống trong một thành phố như vậy, có lẽ em sẽ trầm cảm mà chết mất. Không một chút sắc xanh của cây cỏ, không một chút vàng của nắng. Sự đối lập giữa hiện tại và những màu sắc trong kí ức của Margaret càng khiến cho cái vùng đất phía Bắc ấy thêm kinh khủng.

Em xem North and South, chỉ thấy một sự lạnh lẽo bao trùm. Lạnh lẽo như những ngày đông lê thê trong quá khứ vậy.

Có lẽ vì thế mà tình yêu của họ như lửa vậy.

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Tối tăm

Ừ, thì vẫn biết rằng thế này là không nên, nhưng anh ạ, thực sự là em không thể nào vượt qua nổi những cám dỗ của sự dễ dãi. Em đang sống trong những ngày dễ dãi. Dễ dãi vô cùng. Cái đời sống mà em đang sống gọi là đời sống dễ dãi.

Anh ạ, kể từ nay anh sẽ là người đồng hành cùng em trên những trang nhật kí này, những trang viết linh tinh tả pí lù với những câu chữ mà em cố nhả ra giữa những cơn bận rộn tối mắt nhằm cứu vãn cái khả năng tư duy ngôn ngữ đang ngày một tàn lụi trong em. Và có lẽ em cần anh, bởi em cũng muốn khơi dậy cái thiên hướng nữ tính của mình đang ngày một giảm đi khi em đã quyết định sẽ không lấy chồng. Anh, có thể là một phản thể của em hoặc là hình ảnh của chính bản thân em đang rơi rớt đâu đó trong vũ trụ, là người mà em muốn gửi gắm những suy nghĩ tối tăm trong những tháng ngày tăm tối này.

Anh ạ, hiện tại đầu óc em đang vô cùng tăm tối. Tăm tối đến mức gần như em không có khả năng tư duy nữa. Như thể có một phần tươi sáng trong não bộ của em đã khép lại, đã đóng chặt vĩnh viễn. Hay như em thường nói là có một hố đen đang ngày càng lớn dần lên trong tâm hồn em. Một hố đen sâu thẳm, tối tăm, nuốt chửng tất cả những ý nghĩ của em khi chúng mon men tiến gần đến đó. Hố đen ấy đang giãn nở với tốc độ khủng khiếp. Em sợ rồi sẽ đến một lúc nó choán hết cả tâm hồn em, và rồi em sẽ chỉ còn lại hoàn toàn những suy nghĩ tối tăm, một sự tối tăm vĩnh cửu. Ngay cả những dòng chữ này đối với em cũng là những bóng đêm.

Anh ạ, em ghét cái âm hưởng của cái cụm từ "anh ạ" khi nó vang lên trong đầu em, bởi nó nghe thật yếu đuối. Nhưng em vẫn phải giữ lại nó để làm mềm lại những dư vị xơ cứng của những tháng ngày này. Những tháng ngày khủng khiếp, khi em học cách để tồn tại cũng là khi em đánh mất chính bản thân em. Em đã đánh mất mình cho những thứ thật tầm thường tẻ nhạt. Nhưng đơn giản là em đã đánh mất mình.

Em ghét khi em không thể diễn đạt được những gì mình nghĩ một cách trôi chảy và logic như trước đây. Cũng chỉ là vì em đã ăn quá nhiều những cặn bã của cuộc đời và bây giờ những thứ bẩn thỉu đó đang vón cục trong não em và cản trở những tế bào thần kinh của em làm việc thuận lợi. Và bởi vậy anh ơi, em tầm thường kinh khủng.

Em còn muốn viết rất nhiều, nhưng đây là tất cả những gì em có thể nhả ra trong lúc này. Và bây giờ khi đêm chưa khuya lắm, em sẽ tập hát. Đó là một cách để tập thể dục cho tâm hồn em vậy.

           

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Bị đau răng, ngày lạnh lẽo, 1Q84 quyển Hai và những cảm xúc tả pí lù

1. Bị đau răng. Ngoài trời thì lạnh dã man. Ở nhà ngồi chơi line và nghe nhạc.

Nhạc chạy đến bài Eternal Flame do Bangles biểu diễn, trong lòng thấy dâng lên một nỗi buồn vô hạn. 

Chẳng phải ca từ sâu sắc động chạm tâm can gì, cũng chẳng phải giai điệu hài hòa ấn tượng đến sững sờ thính giác. Có lẽ chỉ là vì ở một thời điểm lãng mạn buồn bã ngu ngốc  trong quá khứ cách đây độ chục năm mình đã từng thích bài này điên đảo. Khi cái giọng nữ khàn khàn mỏng manh đó hát đến câu “Do you understand, do you feel the same?”, chao ôi cái giọng vốn đã mỏng đó lại càng được tán mỏng ra thêm, khiến một cảm giác nhẹ nhàng trong tim mình được kéo giãn ra thành ngàn sợi tơ mỏng manh giăng khắp tâm hồn. Chao ôi là hạnh phúc nhẹ nhàng!

Đó là hạnh phúc của ngày xưa. Còn bây giờ, những sợi tơ đã đứt hết rồi.

2. Đôi khi chỉ muốn tẩn cho cái gã dịch 1Q84 một trận vì tội làm hỏng hết cả bánh kẹo.

Văn vẻ cứng nhắc như nhai một cuốn tiểu thuyết Trung Hoa.  Không mượt mà như nhiều cuốn của Murakami được dịch trước đó. Nếu không phải bởi cốt truyện tả pí lù của Murakami quá xuất sắc đến nỗi cái giọng văn khô cứng kia cũng không hạ thấp được giá trị của nó, thì mình đã bỏ dở thôi không đọc nữa rồi. (Cũng như kiểu cái bọn dở hơi dịch Cổ Long một cách thuần Việt khiến mình có cảm giác như đang đọc tiểu thuyết cải lương vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải đọc hết.)

Không giống như khi đọc Quyển 1, lúc đọc quyển 2 này mình đang ngập ngụa trong một đống báo cáo với những cái deadline treo trên đầu, tâm hồn mình khi tiếp xúc với 1Q84 Quyển 2 hoàn toàn trống rỗng, và có lẽ vì thế mà mình đã dung nạp nó dễ dàng hơn. Không còn chán ngán bởi cái phong cách quen thuộc của Murakami nữa. Không còn phát ngấy với những phân đoạn của Tengo, thậm chí cái đoạn Tengo đến thăm bố trong viện dưỡng lão còn khiến mình cảm động ghê gớm.

Nhạn ra là mình thích đọc những quyển của Murakami mà câu chuyện không được dẫn dắt bởi ngôi thứ nhất hơn. Như những đoạn của lão già Nakata trong ‘Kafka bên bờ biển’ chẳng hạn. Kể chuyện theo ngôi thứ ba khiến mình có cảm giác câu chuyện có một chút khách quan, dù những nhân vật nam trong truyện của Murakami đều từ trong một khuôn đúc ra và tất thảy đều mang những khoảng trống toang hoác trong tim. 

Đôi khi thấy Murakami hơi quá đà. Ông lạm dụng trí tưởng tượng của mình thái quá khiến cho tiểu thuyết của ông chẳng khác gì một nồi lẩu hải sản. Vẫn có món chính là tôm cua cá, nhưng đủ thứ tả pí lù râu ria được thêm vào khiến đôi khi mình tưởng đây là lẩu bò. Hay diễn đạt hợp lý hơn như Jerome K. Jerome nói trong 'Ba gã cùng thuyền' về món hầm Ai Len là có lẽ hơi nhiều dinh dưỡng đối với sức chịu đựng của dạ dày mình. Và đôi khi, thấy một số tình tiết huyền ảo của Murakami đã đi gần đến mức "nhảm nhí", khiến đầu óc của một đứa khao khát logic như mình không sao chịu đựng được.

Và mình ghét cách Murakami dựng nên những thế lực biết tuốt. Ai mà chịu được những con người kì lạ bỗng dưng nhảy xổ vào đời ta và tuôn ra một đống những thông tin mà lẽ ra một người gặp ta lần đầu tiên, thậm chí là người thân của ta cũng chẳng thể nào biết được. Ôi chao ôi mình ghét cay ghét đắng những thế lực biết tuốt như thế. Nó khiến cho mình có một cảm giác bất an. 

Nhưng nói gì thì nói, Murakami quả thật là một tài năng.