Vì nếu đọc nhanh, anh đã phá bỏ luật chơi rồi.
1. Nếu anh có thể biết rằng em mệt mỏi và chán nản đến nhường nào. Em không muốn đổ lỗi cho hormon. Có lẽ là chỉ bởi vì em đã sống quá nhanh, nhanh quá mức chịu đựng của cái cơ thể nhỏ bé này.
Đôi khi em thấy mình không có đủ thời gian để sống. Bởi vì em thích quá nhiều thứ nên rốt cục em chẳng biết phải dành thời gian cho cái gì. Em nuối tiếc thời gian vô cùng, bởi vậy mà em đã sống quá gấp gáp, gấp đến nỗi em không còn ý niệm về thời gian nữa, và thành ra, em đã lãng phí bao nhiêu là thời gian.
Sống mà không có ý niệm về thời gian, không có khái niệm về những gì mà ta đang làm, đối với em, đó là một cách lãng phí thời gian thật hiệu quả. Với một nhịp sống nhanh như thế, cơ thể em cũng như não bộ em không hấp thụ được điều gì hơn là những cặn bã của thời gian. Thể xác mệt mỏi và tâm hồn xác xơ. Khả năng tư duy trở nên nghèo nàn và chậm chạp.
Không còn em. Không còn em. Không còn em ở đâu nữa rồi.
2. Khi người ta nói với em về hôn nhân và em nói với người ta rằng em không có ý định lấy chồng, hầu hết mọi người đều không tin em. Cái lũ người với trí tưởng tượng nghèo nàn và tầm nhìn hạn hẹp. Cái lũ người chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau đớn bất lực của một buổi chiều, khi em đi ngang qua những sinh mệnh khổ đau tàn úa và chỉ có thể dừng lại trên đường mà khóc vì không thể làm được gì giúp họ.
Có thể em sẽ có nhiều nhân tình, có thể em sẽ có con, nhưng em biết hôn nhân là một thứ mong manh như thế nào, lòng người là một thứ giấy dễ bắt lửa như thế nào, bởi vậy em không bao giờ cần sự công nhận của luật pháp hay xã hội, em cũng chẳng cần sự tử tế của một thằng đực dù đã chán ngán em đến tận từng tế bào nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng những đau khổ mà em gây ra, hoặc ngược lại. Em không muốn tham dự vào các trò chơi của sự tiến hóa về mặt xã hội của loài người. Cho tới tận lúc này, em đã đi quá xa rồi. Em nghĩ rằng, em sẽ đi chậm lại và dừng lại ở đây thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét