Ừ, thì vẫn biết rằng thế này là không nên, nhưng anh ạ, thực sự là em không thể nào vượt qua nổi những cám dỗ của sự dễ dãi. Em đang sống trong những ngày dễ dãi. Dễ dãi vô cùng. Cái đời sống mà em đang sống gọi là đời sống dễ dãi.
Anh ạ, kể từ nay anh sẽ là người đồng hành cùng em trên những trang nhật kí này, những trang viết linh tinh tả pí lù với những câu chữ mà em cố nhả ra giữa những cơn bận rộn tối mắt nhằm cứu vãn cái khả năng tư duy ngôn ngữ đang ngày một tàn lụi trong em. Và có lẽ em cần anh, bởi em cũng muốn khơi dậy cái thiên hướng nữ tính của mình đang ngày một giảm đi khi em đã quyết định sẽ không lấy chồng. Anh, có thể là một phản thể của em hoặc là hình ảnh của chính bản thân em đang rơi rớt đâu đó trong vũ trụ, là người mà em muốn gửi gắm những suy nghĩ tối tăm trong những tháng ngày tăm tối này.
Anh ạ, hiện tại đầu óc em đang vô cùng tăm tối. Tăm tối đến mức gần như em không có khả năng tư duy nữa. Như thể có một phần tươi sáng trong não bộ của em đã khép lại, đã đóng chặt vĩnh viễn. Hay như em thường nói là có một hố đen đang ngày càng lớn dần lên trong tâm hồn em. Một hố đen sâu thẳm, tối tăm, nuốt chửng tất cả những ý nghĩ của em khi chúng mon men tiến gần đến đó. Hố đen ấy đang giãn nở với tốc độ khủng khiếp. Em sợ rồi sẽ đến một lúc nó choán hết cả tâm hồn em, và rồi em sẽ chỉ còn lại hoàn toàn những suy nghĩ tối tăm, một sự tối tăm vĩnh cửu. Ngay cả những dòng chữ này đối với em cũng là những bóng đêm.
Anh ạ, em ghét cái âm hưởng của cái cụm từ "anh ạ" khi nó vang lên trong đầu em, bởi nó nghe thật yếu đuối. Nhưng em vẫn phải giữ lại nó để làm mềm lại những dư vị xơ cứng của những tháng ngày này. Những tháng ngày khủng khiếp, khi em học cách để tồn tại cũng là khi em đánh mất chính bản thân em. Em đã đánh mất mình cho những thứ thật tầm thường tẻ nhạt. Nhưng đơn giản là em đã đánh mất mình.
Em ghét khi em không thể diễn đạt được những gì mình nghĩ một cách trôi chảy và logic như trước đây. Cũng chỉ là vì em đã ăn quá nhiều những cặn bã của cuộc đời và bây giờ những thứ bẩn thỉu đó đang vón cục trong não em và cản trở những tế bào thần kinh của em làm việc thuận lợi. Và bởi vậy anh ơi, em tầm thường kinh khủng.
Em còn muốn viết rất nhiều, nhưng đây là tất cả những gì em có thể nhả ra trong lúc này. Và bây giờ khi đêm chưa khuya lắm, em sẽ tập hát. Đó là một cách để tập thể dục cho tâm hồn em vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét