Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Yêu sách của lưỡi và dạ dày

Đến bây giờ thì em có thể thoải mái mà thừa nhận rằng em không có năng khiếu nấu ăn. Một chút cũng không có. Không hề.

Em thích ăn cá kho, nhưng mỗi lần kho cá xong, em gần như phát điên bởi cái vị món cá kho của em không bao giờ được như em mong muốn. Món cá kho của em luôn có cái vị chẳng giống ai bao giờ. Gần như chưa bao giờ em cảm thấy ngon miệng và hạnh phúc khi ăn những thứ mình nấu ra. 

Em cũng không giỏi trong việc đi chợ. Em luôn gặp vấn đề với việc mua sắm. Em có xu hướng mua quá nhiều và có thể thay đổi ý định trong tích tắc. Chỉ cần một giây, ý định làm món bò xào súp lơ của em có thể biến thành món lẩu cho dù em phải ra chợ để mua thêm đồ. Có lẽ em không có tiềm năng trở thành một bà nội trợ. Và đôi khi em nghĩ rằng, việc em quyết định không lấy chồng là một may mắn cho đàn ông nói chung.

Món cá kho của em hôm nay khiến em thấy thất vọng về chính bản thân mình. Nó đã biến một buổi tối lẽ ra phải rất ngọt ngào của em thành một buổi tối không có gì gọi là vui vẻ. Khi cái lưỡi và cái dạ dày của em không được thỏa mãn, chúng liền rủ não bộ của em đình công. Chúng đã ra yêu sách: Lần sau phải ăn ngon.

Điều đó có nghĩa là, cách tốt nhất là em chỉ nên vào bếp để rửa bát.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét