Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Lạnh lẽo



1. Em đang xem North and South. Cái giọng Anh khó nghe kinh.

Cái Duyên là vậy đó. Anh à. Chẳng biết vì sao khi người đàn ông cao gầy đó cô độc băng qua những ngôi mộ cắm đầy những cây thập giá, em lại nghĩ về cái Duyên. Không có nhiều phân cảnh gặp nhau giữa hai nhân vật. Họ đều cô độc băng qua giá lạnh và bầu trời xám xịt của Milton. Nhưng em càng nghĩ nhiều về cái đã khiến họ gặp nhau.

2. Hôm nay khi đi trên đường, một cảm giác thơ trẻ tràn ngập tâm hồn em. Dù trời lúc đó đen kịt và những đám mây nặng nề như những cái mí mắt chỉ chực sụp xuống trong cơn buồn ngủ. Nhưng cái không khí dày đặc hơi nước ấy phả vào hồn em một cái gì đó tươi mát như thể trước một trận bão mùa hè.

Em thèm ánh nắng và mùa hè kinh khủng. Em không muốn chịu đựng thêm cái lạnh dài đằng đẵng này nữa. Dạo này em bị ám ảnh bởi thời tiết. Khi người ta nhắc tới vùng đất nào đó, điều đầu tiên em quan tâm gần như là thời tiết nơi đó như thế nào. Kể cả khi xem phim, thay vì chú tâm vào nhân vật thì em lại lo nhìn xem thời tiết trong phim như thế nào. Milton-Manchester, cái bầu trời xám xịt không chút nắng và cái giá lạnh bao phủ khắp nơi trong North and South khiến em thấy u ám vô cùng. Nếu em phải sống trong một thành phố như vậy, có lẽ em sẽ trầm cảm mà chết mất. Không một chút sắc xanh của cây cỏ, không một chút vàng của nắng. Sự đối lập giữa hiện tại và những màu sắc trong kí ức của Margaret càng khiến cho cái vùng đất phía Bắc ấy thêm kinh khủng.

Em xem North and South, chỉ thấy một sự lạnh lẽo bao trùm. Lạnh lẽo như những ngày đông lê thê trong quá khứ vậy.

Có lẽ vì thế mà tình yêu của họ như lửa vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét