Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Con trai thần Chết - Phần 2

Ngài mỉm cười.

Khoảnh khắc này tưởng như rất dài mà thực ra lại rất ngắn ngủi.

Cây quyền trượng trên tay ngài tỏa sáng lấp lánh.

Người đàn ông già nua nhìn thấy điều mà những người xung quanh không thấy. Miệng ông ta mấp máy những điều mà người xung quanh không nghe được.

"Thưa ngài, liệu có kiếp sau không?"

Ngài mỉm cười gật đầu trước câu hỏi quen thuộc. Không ai đọc được trong mắt ngài sự khinh miệt.

Người đàn ông già thanh thản nhắm mắt. Lũ con cháu gào khóc thảm thiết bên cạnh không thể biết được thế nào là niềm hạnh phúc khi được từ bỏ cái thể xác già cỗi để bắt đầu một sinh mệnh mới. Ông ta thấy thân thể mình nhẹ bẫng.

Thì ra, chết là một việc thật nhẹ nhàng.

Linh hồn khốn khổ từ từ rời khỏi mặt đất, bay lên phía những vì sao rồi tan biến vào vũ trụ bao la.

Ngài mỉm cười.

Lũ người xuẩn ngốc. Tại sao các ngươi cứ sống những cuộc sống tầm thường mà cầu vọng những điều vĩ đại? Các ngươi luôn than thở về sự đau khổ triền miên của kiếp người nhưng vĩnh viễn chẳng thể nào từ bỏ nó. Kiếp sau chỉ dành cho những vĩ nhân, những người mà cái chết không thể nào giết được họ.

Người con trai quỳ gối bên cạnh người cha già nua. Anh ta khóc lóc một vài câu có thể động lòng người. Hình ảnh quen thuộc nhưng khiến trái tim pha lê dường như muốn rạn nứt.

Ngài biết, sự trừng phạt đã bắt đầu.

Nhưng ngài vẫn mỉm cười.

Cây quyền trượng trên tay ngài vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Trái tim của ngài thì thầm. Con trai của ta...

******************

Anh tỉnh giấc.

Một thứ ánh sáng bàng bạc tràn vào từ cửa sổ, chảy lên khắp cơ thể anh và cả cái cơ thể nhỏ bé anh đang ôm trong tay.

Cô khẽ cựa mình. Cái cựa mình như một cái run truyền ra từ trong mơ. Anh vĩnh viễn chẳng thể nào biết được trong giấc mơ đó có anh không.

Anh ghì chặt cô thêm một chút, mũi anh đặt sát đỉnh đầu cô. Anh ngửi thật sâu cái hương thơm tỏa ra từ tóc cô. Hương thơm ấy chảy qua mũi, xuống phổi rồi nằm lại tim anh, hòa với nỗi đau đang nằm ở đó.

Nghĩa lý gì khi ta ôm một người đàn bà trong tay mà không làm sao biết được nàng có mơ về ta không?

Vầng trăng treo ngoài cửa sổ nhếch mép cười nhạt như thể soi thấy cả ý nghĩ của anh.

"Cút đi." Anh nhìn nó, khó chịu.

Một đám mây đen khẽ kéo ngang bầu trời.

Loài người mãi mãi chỉ là một sinh vật cô đơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét