Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?
Dương liễu ngạn
Hiểu phong
Tàn nguyệt
(Vũ lâm linh - Liễu Vĩnh)
Chiều nay lúc đi đến chỗ ngã rẽ giữa Thụy Khuê và Hoàng Hoa Thám, tự dưng lại nghĩ về Văn hóa Á Đông và Tây Phương.
Vẫn là một câu hỏi đã tồn tại trong lòng từ rất lâu rồi. Tại sao, một người đàn ông Phương Tây dù có ngoại hình quyến rũ thế nào, tôi cũng tuyệt đối không thấy anh ta hấp dẫn? Khi tiếp xúc với những người đàn ông phương Tây, ở tôi tuyệt đối không tỏa ra cái bản năng hấp dẫn giống đực của một sinh vật giống cái. Đối với tôi, căn bản là không tồn tại tình yêu với một người đàn ông không - phải - Á - Đông. Tôi biết, trừ khi có những sự việc trời long đất lở xảy ra, còn không sẽ không có việc tôi yêu một người đàn ông không mang trong mình tiềm thức tập thể của nền Văn hóa Trung Hoa. Tôi chỉ thấy một người đàn ông hấp dẫn khi anh ta đến từ các nước bị ảnh hưởng của Khổng Tử: Trưng Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật Bản.
Đó cũng chính là lý do mà dù xem và hiểu được, tôi cũng rất ít khi thích xem phim Mỹ hay châu Âu, thậm chí là Thái Lan hay Ấn Độ. Kẻ có tiềm thức tập thể sâu đậm như tôi không dễ dung nạp những thứ vốn dĩ không sinh ra từ tiềm thức ấy. Tôi vẫn luôn tin, một người sinh ra và lớn lên ở phương Tây sẽ không thể nào hiểu nổi nền văn hóa Á Đông này.
Chiều nay, ở trên ngã rẽ Thụy Khuê - Hoàng Hoa Thám đó, tôi đã câu trả lời cho niềm tin ấy.
Văn hóa Tây Phương vốn nuông chiều bản ngã của con người. Tiềm thức tập thể được tạo ra từ nền văn hóa ấy cũng không sai khác cái bản năng của con người là mấy. Tiềm thức tập thể và bản ngã của một con người sinh ra và lớn lên ở phương Tây gần như không có nhiều mâu thuẫn mà khá đồng nhất. Nó khiến cho anh ta trở nên đơn điệu. Tôi chính là không thích sự đơn điệu ấy.
Ngược lại, một người sinh ra và lớn lên ở những nước Á Đông bị bao phủ bởi nền văn hóa Trung Hoa to lớn, cái tiềm thức tập thể tạo ra từ những lễ nghĩa giáo điều luôn muốn kìm kẹp và giết chết cái Tôi của một con người, sẽ tự khắc luôn mâu thuẫn với bản ngã của anh ta. Sự mâu thuẫn giữa tiềm thức tập thể và bản ngã này, theo tôi, chính là điều mà một người không nằm trong vùng tiềm thức ấy, sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được.
Tôi phải thừa nhận, tôi là một phụ nữ Á Đông từ trong răng. Dù cho cái Tôi của bản thân có lớn đến đâu, tôi cũng chẳng thể nào thoát khỏi vùng ảnh hưởng của cái tiềm thức tập thể mấy nghìn năm tuổi này. Dù có ghét Khổng Tử, thì tôi cũng phải chấp nhận việc ông ta có ảnh hưởng to lớn đến tính cách của tôi. Sự ảnh hưởng này, khiến cho hành trình đi tìm cái Tôi của đám con cháu sinh sau như tôi dường như thật dữ dội và chông gai.
Nhưng dù sao tôi vẫn yêu cái nền văn hóa Á Đông này. Bởi tôi thích con đường chông gai không đơn điệu ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét