Phóng từ tầng B3 của Vincom lên mặt đất với môt cái túi đen đựng cái phông sân khấu to đùng nặng uỵch kẹp ở đằng trước thật là chẳng dễ dàng gì. Đã thế đi đến Điện Biên Phủ chỗ sắp rẽ vào Nguyễn Tri Phương thì xe xịt lốp. Thay xong săm xe thì trời đổ mưa. Đếch tìm thấy cái quán cà phê nào để vào trú mưa mà che chắn cho cái phông sân khấu. Thế là đành phóng xe lên Golden West Lake trong khi mưa cứ ào ào đổ xuống trên đầu. Mk, thực sự là lúc đó chỉ muốn khóc. Tâm hồn bấn loạn vì lo cho cái phông sân khấu đến nỗi lao thẳng từ trên vỉa hè cao ngót nghét 30cm xuống mặt đất, tí thì cả người cả xe cả đồ nằm ôm nhau khóc trên đường.
Lúc phóng xe trong mưa tầm tã, lạnh run cầm cập, cảm thấy đời mình khốn nạn vãi đái. Lúc bình thường thì chả nói làm gì, thậm chí mình còn thích đi trong mưa. Nhưng khốn nạn là cái thể trạng của mình đang ở trong tình trạng ốm dây dưa mấy ngày thuốc thang chưa khỏi, mà đằng trước còn có cái phông sân khấu quan trọng gần bằng cả sự nghiệp của mình. Thực sự là khốn nạn.
Khốn nạn hơn nữa là về đến nhà thì mưa tạnh.
Chỉ mong sao ốm mẹ một trận để nằm một chỗ trong mấy ngày nghỉ sắp tới luôn. Đếch muốn nghĩ ngợi làm lụng gì nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét