Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013
Khuynh thế hoàng phi, ta cóc cần, mệt lắm.
Vừa xem vừa tua, cuối cùng thì cũng hoàn thành xong 44 tập của Khuynh thế hoàng phi. Cứ mỗi lần xem xong một bộ phim dài dằng dặc là lại bị cái cảm giác mất mát này đeo bám.
Từ sau thành công của Thâm cung nội chiến, những thể loại đấu đá chốn hậu cung trở thành đề tài yêu thích của các nhà làm phim Tung Của. Khuynh thế hoàng phi rộng hơn, có cả sự tranh giành của các bậc đế vương, nên mặc dù có những tình tiết khiên cưỡng hay vô lý, cũng cho mình cảm giác rất hoành tráng.
Yêu, hận, tranh giành. Đánh mất bản thân lúc nào chẳng biết. Đến khi tàn cuộc giật mình nhìn lại thì đã quá muộn rồi. Con đường này những nữ nhân ấy đã bước quá xa. Nếu dừng lại chỉ e mạng người cũng chẳng giữ được.
Lúc Phức Nhã bỏ đi, cái bóng to lớn của Kỳ Hữu in trên nền trời, mới thấy hết cái sự cô đơn của các bậc đế vương. Dù mình rất ghét các thể loại vua chúa, nhưng lúc đó cũng cảm thấy thương cảm sâu sắc.
Xem xong, ám ảnh nhất lại là một câu trong lời bài hát mở đầu phim.
"Khuynh thế hoàng phi, ta không cần, mệt lắm."
Wo bu yao, hao lei.
Xem xong phim, mới thấy mình thật là may mắn khi sinh ra ở thời đại này. Nếu sinh ra thời trước, gặp vua không quỳ có thể mất mạng. Bây giờ, đi đường gặp Nguyễn Tấn Dũng mình có thể không thèm quay đầu liếc mắt mà thản nhiên đi qua cũng chả sao. Người xưa khổ thật. Mạng người như cỏ rác. Lễ nghĩa giáo điều của một nền văn hóa Nho giáo khiến con người coi thường bản thân mình, vứt bỏ cái tôi của mình, trở nên thật nhỏ bé và đáng thương.
Bởi vậy suốt bao nhiêu năm qua, mình mới ghét Khổng Tử như vậy. Nhưng nói gì thì nói, ghét Khổng Tử, ghét những giáo điều mà Khổng Tử đề xướng, thì cũng là ghét một phần của bản thân mình. Cái văn hóa Nho giáo cả mấy nghìn năm tuổi ấy cũng là một phần trong tiềm thức tập thể của mình. Nếu mình phủ định nó thì cũng là phủ định một phần của bản thân mình vậy. Mà mình, thì cũng không chán ghét cá tính của mình cho lắm.
Và mình, vẫn thích những thứ bi ai như bộ phim này, vẫn thích những bộ phim đã khắc họa thành công sự đáng thương của những kiếp người ấy nói riêng và cả nhân loại nói chung.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét