Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Two brothers - Ben Elton

1. Này anh cởi sạch bụi trần
Cởi lo toan, lại nằm gần bên em.

Những câu thơ vụn, chỉ như thế này, mình cảm thấy đã trọn vẹn. Nếu thêm vào chỉ một câu nữa thôi, cũng sẽ trở nên thừa thãi.

2. Ngoài trời mưa to kinh khủng. Nước ào ào tuôn xuống như thể Trời hận không thể trút hết nước xuống mặt đất trong cơn mưa này. Những cơn mưa mùa hè thường khiến tâm hồn mình dịu lại. Không khí dày đặc hơi nước này khiến mình cảm thấy an tâm và nhẹ nhõm. Một cảm giác rất thư giãn. Nhất là khi được ở một mình. Tha hồ để tâm hồn mình lơ lửng trong cái tiếng nước rơi ầm ĩ ấy.

Trong cái không khí của một đêm mưa tháng Năm đẹp như được vớt ra trong cái đêm mưa khi Toru làm tình với Naoko, những mộng mơ xưa cũ được phép ùa về. Những lát cắt ngang của chiếc bánh mì thời gian lần lượt được phết bơ và xếp lên đĩa ký ức một cách ngay ngắn. Cứ thế từng lát một được xử lý từ từ cho tới khi vị giác của mình phát ngấy và bắt đầu có dấu hiệu bội thực.

Lúc đó, không có cứu cánh nào hết. Mình sẽ hoàn toàn ngập ngụa trong kí ức. Sẽ chết chìm trong đó cho tới khi nôn ra hết mới thôi.

3. Đã đọc xong Two Brothers.

Xét về mặt ngữ pháp và từ vựng, đây là một cuốn sách không khó đọc đối với một người mà tiếng mẹ đẻ không phải là tiếng Anh mà lại là một thứ ngôn ngữ thiếu logic và thông minh như tiếng Việt như mình. Nhưng bắt đầu từ đoạn Otto gặp lại Dagmar, mình chỉ đọc lướt, chỉ muốn nhanh cho hết để biết Silke đáng thương rốt cuộc sẽ có một kết cục thế nào. Không hiểu sao cả cuốn truyện dày thế, chỉ thích có mỗi cô gái con hoang đó mà thôi.

Nói chung, do bản tính đen tối và độc ác, mình không hợp với những gì quá đỗi nhân văn như thế này. Mình chỉ thích những tác phẩm như "Mùi hương" của Patrick Süskind thôi. Nhưng không thể phủ nhận đây là một câu chuyện cảm động và khiến mình tốn không ít nước mắt như nhiều cuốn tiểu thuyết theo kiểu biên niên sử hoành tráng khác vậy. Bởi mình không thể chịu đựng được những gì có thể làm bằng chứng cho sự nhỏ nhoi và ngắn ngủi của kiếp người. 

Cuối cùng, khi Dagmar gặp lại Otto và nói sự thật về những toan tính của mình, cuối cùng mình cũng có cảm tình với cô hơn một chút. Phải như thế, thì nhân vật này mới bớt vô vị được. Và kết truyện rất hay. Khi Dagmar nằm úp mặt xuống vỉa hè với cái lưỡi thè ra và cố nói với người đàn ông trẻ đó, và có lẽ cho cả chính bản thân mình nữa, rằng anh ta đã muộn mất 70 năm, cuối cùng, mình cũng có thể thương cảm nhân vật này.

Và có một điều khủng khiếp mình nhận ra khi đọc truyện, là xã hội Đức dưới thời Hitler, cũng có nhiều điểm tương đồng với Việt Nam dưới thời Cộng Sản bây giờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét