Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 6: Bóng Ma Trong Nhà Hàng

 Có tiếng gõ cửa. Tùng xoay ghế lại, ngồi thẳng người rồi nói to để người bên ngoài có thể nghe thấy.

“Vào đi.”

Kim Chi từ ngoài rụt rè bước vào phòng. Đây không phải là lần đầu tiên cô vào đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào khi có mặt chủ nhân của căn phòng này. Những lần trước cô vào để dọn dẹp thì không có ai cả.

“Tôi thành thật xin lỗi.” Tùng tỏ vẻ chân thành. “Tôi đã sấy kỹ rồi nhưng điện thoại của cô vẫn không lên được.”

Mặt Kim Chi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Tùng tiếp tục.

“Hay là thế này đi, gần đây có một cửa hàng sửa điện thoại khá tốt. Tôi sẽ mang nó tới đó sửa cho cô.”

“Thôi anh không cần phải làm thế đâu.” Kim Chi sợ hãi xua tay. Cô cảm thấy không thoải mái trước sự nhiệt tình có phần thái quá này.

“Dù sao cũng là lỗi của tôi mà. Tại tôi làm cô giật mình nên điện thoại mới bị rơi vào nước.” Tùng cố mỉm cười thật tự nhiên. “Lỗi của tôi nên cô để tôi chịu trách nhiệm đi, nếu không sau này tôi đâu dám nhìn mặt cô nữa.”

“Nếu vậy, thì tôi nhờ anh vậy.” Nếu sếp của bạn khăng khăng đề nghị giúp đỡ bạn, thì chẳng việc gì phải từ chối. Kim Chi tuy ít giao tiếp xã hội nhưng có thể hiểu được điều này. Cô chào Tùng rồi quay trở lại phòng tạp vụ để thay đồng phục, sau đó cầm túi xách ra về.

Lúc đi gần tới bến xe buýt thì tiếng còi xe ở bên cạnh khiến cô giật mình. Theo quán tính, cô quay sang nhìn vào chiếc xe hơi màu đen vừa mới đỗ lại. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt cô.

“Chị làm gì mà đi nhanh thế.” Lâm vẫy tay chào cô.

“Ơ, sao em lại ở đây?” Kim Chi không giấu được ngạc nhiên. Hóa ra lúc nãy Lâm gọi điện là để chắc chắn cô vẫn còn ở trong công ty.

“Em gọi cho chị mãi mà không được.”

“Điện thoại chị bị rơi vào nước. Người ta đem đi sửa rồi. Mà sao em lại tới đây?”

“Chị không sao thì em yên tâm rồi. Chị lên xe đi, em chở chị đi ăn tối.” Lâm mở cửa xe cho cô.

Kim Chi hơi chần chừ. Dạo gần đây cô đã làm phiền Lâm quá nhiều, nếu đi ăn lần này thì cô nhất định phải giành trả tiền, nhưng không biết cô có mang đủ tiền không. Thẻ ngân hàng thì hôm qua đi rút tiền xong cô đã để quên trong túi áo khoác ở nhà rồi. Vào mùa Đông cô không có thói quen dùng ví, lúc đi ra ngoài thì thường chỉ cho tiền và thẻ ngân hàng vào túi áo khoác rồi kéo khóa lại.

Cô cho tay vào túi áo, sờ thấy tờ 500 nghìn còn mới vẫn nằm đó thì mới yên tâm gật đầu, đội mũ bảo hiểm rồi lên xe. Cô vốn cũng định mời Lâm đi ăn một bữa để cảm ơn nhưng vẫn chưa có dịp. Nhân tiện hôm nay thì đi luôn vậy.

“Xe này là em mượn của sếp em đấy.” Không đợi Kim Chi hỏi, Lâm đã vội giải thích. “Sếp em thừa một cái không đi nên bảo em lúc nào cần thì lấy ra dùng cho đỡ hỏng xe. Hôm nay trời lạnh, lại mưa phùn nên đi cái này cũng tiện hơn.”

Lâm dừng xe trước một nhà hàng Nhật Bản. Từ phong cách thiết kế tới dàn xe hơi sang trọng đỗ trước cửa, Kim Chi đoán có lẽ đây là một chỗ đắt tiền. Cô không vội xuống mà cứ nấn ná ngồi trên xe của Lâm, mãi mới dám ấp úng.

“Chỗ này… có vẻ đắt quá. Hay mình đi chỗ khác đi.”

“Cũng không đắt lắm đâu. Nhà hàng này mới khai trương nên được giảm giá 30%.” Lâm tắt máy và tháo dây an toàn. “Hơn nữa hôm nay em muốn ăn mừng vì mới được lên chức. Từ giờ em làm quản lý rồi nên chị đừng lo em không đủ tiền. Kể cả hôm nay nó không giảm giá thì em cũng nhất định phải ăn ở đây.”

Kim Chi không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng xuống xe. Cô biết mấy năm gần đây công việc của Lâm cũng không tốt lắm, nên vẫn muốn anh tiết kiệm để sau này có thể mua nhà, mua xe và cưới vợ nữa. Dù hôm nay có được lên làm quản lý rồi thì cũng không biết tương lai sau này sẽ thế nào.

“Cũng đã mấy năm rồi chị không ăn đồ Nhật còn gì. Em vẫn còn nhớ ngày trước lúc còn làm với anh Bách, chị rất thích ăn sushi, tháng nào cũng phải đi ăn ít nhất một lần.”

Lòng Kim Chi chợt chùng xuống khi nghe nhắc tới cái tên ấy. Nhanh quá! Mới đó mà cũng mấy năm rồi…

Biết mình lỡ lời, Lâm vội hướng sự chú ý của Kim Chi sang chuyện khác.

“Nhà hàng này dạo gần đây nổi tiếng lắm. Nó có tận mấy cơ sở cơ. Hôm trước em đi liên hoan với công ty ở chi nhánh chỗ Cầu Giấy thấy ngon quá, đang định hôm nào dẫn chị qua bên đó ăn. Hôm nay biết nó mở chỗ mới ở gần công ty chị là em phải rủ chị đi ăn ngay.”

Ngày khai trương được ưu đãi lớn nên nhà hàng rất đông khách. Rất may là Lâm đã đặt bàn trước nên hai người không phải chờ. Nhân viên lễ tân dẫn họ tới một bàn đôi ở trong góc phòng. Chỗ này kín đáo và yên tĩnh hơn hẳn so với các bàn khác.

“Em biết chị không thích ồn ào nên đặc biệt dặn nhà hàng để bàn trong góc cho chị đấy.” Lâm cười. Anh vẫn luôn chu đáo như vậy.

Hai người gọi một bát canh rong biển, một đĩa sa lát bắp cải, một suất cơm lươn, cá hồi nướng và một khay sushi và sashimi tổng hợp.

Lâm nói đúng, đã rất lâu rồi cô không ăn đồ Nhật. Nhà hàng này đúng là danh xứng với thực, món nào cũng rất ngon miệng. Nhưng không hiểu sao lúc đưa miếng sashimi đầu tiên vào miệng, cái vị béo ngậy của miếng cá hồi tươi sống lẫn với vị cay nồng của mù tạt và gừng hồng khiến Kim Chi bỗng cảm thấy buồn. Cảm giác này giống như lúc đi ngang qua một nhà nào đó, vô tình ngửi được mùi nước xả vải quen thuộc mà mình đã từng dùng từ chục năm về trước, hoặc ở một góc phố xa lạ tình cờ nghe được một bản nhạc mà mình thường nghe thuở thiếu thời. Lúc đó, cô thường sẽ đứng ngẩn ngơ trong chốc lát mà bâng khuâng nhớ về những ngày tháng đã qua, khi cô còn dùng mùi hương xả vải đó, hoặc còn thường nghe bản nhạc đó.

Cái vị quen thuộc của miếng sashimi kia khiến Kim Chi nhớ lại những ngày cô còn thường đi ăn nhà hàng Nhật mỗi tháng một lần. Đã lâu lắm rồi, hay là mới chỉ mới mấy năm trước thôi nhỉ?

“Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị của chị à?” Lâm khó hiểu quan sát thái độ của Kim Chi rồi tự mình gắp một miếng cá hồi cho vào miệng để kiểm chứng. “Em thấy ngon mà.”

“Không, chỗ này làm ngon lắm.” Cô nuốt vội miếng thức ăn trong miệng, gượng cười. “Chắc tại lâu không ăn đồ sống thế này nên chị chưa quen lắm thôi.”

Để Lâm không nghi ngờ nhận định của mình, Kim Chi gắp liền mấy đũa. Dần dần, đồ ăn ngon và sự nhiệt tình của Lâm cũng khiến cô thoải mái hơn.

Lâm đang làm cho một công ty kinh doanh máy lọc nước. Đợt này công ty mở rộng chi nhánh, anh được thăng chức lên làm trưởng phòng kinh doanh, quản lý một nhóm nhân viên mười người. Lâm kể cho cô mấy chuyện vui ở chỗ làm. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đã lâu rồi cô mới có cảm giác cuộc sống của mình bình thường như vậy.

Khi hai người đã ăn vơi một nửa số đồ ăn trên bàn thì bỗng cô nghe thấy Lâm hỏi.

“Anh ta là sếp của chị đúng không?”

“Ai cơ?” Kim Chi đột ngột dừng đũa.

“Người đàn ông ngồi ở bàn trong góc đằng kia kìa.”

Kim Chi quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Lâm đang hướng về phía góc trái bên kia của căn phòng. Nhà hàng này rộng, mặt sàn có lẽ khoảng hơn 150 mét vuông, nhưng vừa nhìn qua thì Kim Chi ngay lập tức nhận ra họ.

Tùng đang ngồi cùng bàn với một người phụ nữ trẻ. Cả hai người bọn họ đều ngồi vuông góc với bàn của Kim Chi nên có thể thấy được nửa mặt của cả hai. Tùng vẫn mặc bộ quần áo mà cô đã thấy ở công ty, bên ngoài là bộ đồ vest công sở tối màu, bên trong là chiếc áo len lông cừu màu nâu nhạt. Có lẽ anh vừa mới tới nên đang vừa xem menu vừa nói gì đó với người phục vụ.

Cô gái ngồi đối diện anh mặc bộ váy nhung xẻ tà màu đỏ đun cùng quần tất đen. Làn da trắng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu to tròn, mái tóc xoăn xù ngang vai cùng đôi môi được đánh son đỏ cùng màu váy khiến cho người ta dễ liên tưởng tới hình ảnh một nữ diễn viên Hồng Kông những năm 80s. Vẻ đẹp rực rỡ đi cùng phong cách cổ điển khiến cô trông vô cùng nổi bật. Hình như đến nửa số thực khách trong phòng, những người may mắn được xếp ghế quay mặt về phía góc phòng bên trái đều sẽ phải kín đáo nhìn trộm cô một cái. Có lẽ không chỉ ở trong nhà hàng này mà chắc hẳn bất cứ nơi nào có mặt thì cô cũng sẽ thu hút mọi ánh nhìn như vậy.

Có lẽ cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất vui tính. Không biết cô nói gì đó, nhưng sau khi nghe xong bỗng dưng Tùng cười phá lên. Trông anh vô cùng vui vẻ.

“Chị sao thế?” Lâm đột nhiên thấy mặt Kim Chi tái nhợt hẳn đi, như thể cô vừa trông thấy một bóng ma. “Chị không khỏe ở đâu à?”

“Không… không có gì đâu…” Cô yếu ớt đáp lại, ánh mắt thất thần nhìn vào một điểm vô định trên mặt bàn.

Lâm nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt cốc nước lọc của Kim Chi. Dù đáy cốc đã đặt ở trên mặt bàn nhưng nước ở bên trong vẫn đang sóng sánh. Rồi đột nhiên anh thấy cô đứng dậy.

“Chị thấy không khỏe. Chị về trước nhé.” Kim Chi nói một cách rất dứt khoát rồi cúi đầu, bước nhanh về phía cửa. Lâm thoáng một chút ngơ ngác, anh khó hiểu nhìn theo bóng Kim Chi đang đi xa dần rồi đứng dậy, cầm theo chiếc túi xách mà cô để quên.

Vì phải thanh toán nên khi Lâm đuổi kịp thì đã thấy Kim Chi ngồi chờ thất thần ở bến xe buýt. Anh cũng không biết rốt cục có đúng là cô đang chờ xe buýt hay không, vì chuyến xe buýt duy nhất vừa đi qua rồi nhưng cô vẫn chỉ ngồi đó. Giống như lúc nãy ở nhà hàng, đầu cô hơi cúi, ánh mắt cô thẫn thờ nhìn xuống một điểm vô định trên đường, thậm chí ngay cả khi Lâm đi tới bên cạnh mà cô cũng không hề hay biết.

Anh định cứ ngồi xuống yên lặng cùng cô như vậy, nhưng thấy Kim Chi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nên đành khoác chiếc áo mà cô đã để quên ở nhà hàng lên vai cô.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lâm, ánh mắt cô ánh lên một chút ngạc nhiên.

“Sao em lại biết chị ở đây?”

“Chị vội tới mức quên cả túi xách, làm sao có tiền mà đi taxi! Chị nhìn thấy ma hay sao mà đi nhanh thế!” Anh khẽ thở dài. “Chị lên xe đi, em đưa chị về.”

Lâm đỗ xe cách bến xe buýt một đoạn. Cô im lặng đi theo anh ra xe. Anh cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng lái xe trên suốt đường về.

Anh dừng xe ngay dưới chân chung cư. Khi chào tạm biệt Kim Chi xong, anh mới phát hiện ra cô lại để quên túi nên vội đuổi theo cô.

“Chị lại quên túi này.” Lâm đưa cho cô chiếc túi xách.

Kim Chi nhận lại chiếc túi, cảm ơn Lâm rồi chào tạm biệt anh lần nữa. Khi cô quay đầu bước đi, chợt nghe thấy giọng anh ở phía sau.

“Chị đã quên anh ấy rồi à?”

Câu hỏi của Lâm khiến Kim Chi không giấu nổi kinh ngạc mà quay đầu lại, mở to mắt nhìn anh. Môi cô mấp máy như thế muốn nói điều gì đó. Lâm chờ cô hỏi lý do vì sao bỗng dưng anh lại hỏi thế, nhưng cô chỉ im lặng, mà anh thì không thể cứ giả vờ như mình chưa nói gì được, thế nên đành phải ấp úng.

“Có phải…chị thích anh giám đốc kia rồi không? Em thấy từ lúc trông thấy anh ta tối nay, thái độ của chị thay đổi hẳn. Giữa hai người xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, mắt Kim Chi càng mở to hơn, như thể sự kinh ngạc của cô đã lên đến cực độ. Rồi bỗng dưng cô phá lên cười.

“Em nghĩ gì thế? Sao chị lại thích anh ta được?”

“Thế sao chị lại phải tránh mặt anh ta?” Lâm chất vấn.

“Chị không tránh mặt anh ta.”

“Lẽ nào…” Lâm cắn môi. Anh thực sự không muốn nghĩ tới kết quả này. “Lẽ nào…chị bị anh ta phát hiện rồi?”

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 5: Chiếc Điện Thoại Cũ

 Hôm nay là cuối tuần, nhưng mọi người còn bận rộn hơn hẳn mọi khi. Có nhiều người của khối văn phòng ở lại tăng ca, đèn các phòng vẫn còn sáng.

Lúc đi ngang qua hội trường tối đèn, Kim Chi tiếc nuối nhìn vào trong. Kể từ lần trước, cô vẫn chưa có dịp chạm tay lại vào chiếc piano kia. Đã lâu lắm rồi cô mới dám động vào một chiếc đàn, nhất lại là một chiếc đàn cơ tốt như vậy. Không phải là trước đây cô không đủ tiền để mua, chỉ là từ sau chuyện đó, cô đã tự thề sẽ không bao giờ chạm tay vào piano một lần nào nữa.

Vậy mà hôm trước, khi dọn dẹp hội trường, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại không kìm lòng được mà ngồi vào đàn thử.

Khung cảnh lúc đó giống như một giấc mơ. Hình như trong những giấc mơ của mình, thi thoảng Kim Chi vẫn thấy mình mặc chiếc váy dạ hội màu đen hở vai với phần lưng được khoét sâu, ngồi cạnh bên chiếc đàn Baldwin, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh và mùi hương rượu vang thoang thoảng.

Hình như, giấc mơ ấy đã từng là sự thật. Nhưng hình như, nó cũng đã lâu lắm rồi. Bây giờ nó chỉ còn là một giấc mơ xa xôi.

Kim Chi cố đẩy cây lau sàn thật nhanh để quên đi chiếc đàn trong kia. Bỗng điện thoại trong túi áo cô rung lên. Vì quy định của công ty là không được nghe điện thoại trong hành lang nên cô định cố làm nốt cho xong rồi gọi lại, nhưng tiếng rung liên hồi khiến Kim Chi đành phải dựng cây lau nhà sang một bên, cởi đôi găng tay cao su rồi thò tay lấy điện thoại trong túi ra. Màn hình hiển thị tên người gọi là Lâm.

Cái tên trên màn hình khiến cô hơi lo lắng lúc ban đầu. Tâm lý cô có lẽ thiên về xu hướng hơi tiêu cực, nên khi có gì đó bất thường xảy ra thì cô luôn nghĩ rằng có lẽ đã có chuyện gì đó không hay rồi. Nhưng rồi đột nhiên chân mày của cô giãn ra, ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu khiến ánh mắt cô dường như bừng lên một tia hy vọng. Có phải Lâm gọi nhiều như vậy vì đã có tin tức gì rồi không?

Ý nghĩ ấy khiến Kim Chi quên luôn cả quy định công ty, cứ thế nhấn nhấn nút nghe.

“Chị sắp tan làm chưa?” Giọng Lâm trầm ấm, chậm rãi vang lên ở đầu bên kia. Dường như không có vẻ gì là khác biệt so với ngày thường cả. Niềm hy vọng của Kim Chi như quả bóng đầy bị giọng nói chậm rãi ấy đâm xì hơi trong phút chốc.

“Cũng sắp rồi. Chắc chỉ tầm 30 phút nữa thôi. Sao em lại hỏi thế?” Cô tiu nghỉu.

“À không có gì đâu. Hôm nay em có việc đi ngang chỗ chị làm nên chỉ hỏi thế thôi. Chị cứ làm tiếp đi nhé.”

Kim Chi chào Lâm rồi tắt máy. Cô thở dài một hơi, nặng nề cất điện thoại.

Điện thoại còn chưa kịp cho vào túi áo thì cô nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng.

“Cô không biết là không được nghe điện thoại trong hành lang à?”

Giọng nói đột ngột khiến Kim Chi giật mình. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi vào thùng nước lau sàn ở cạnh đó. Không kịp suy nghĩ, cô vội cúi người xuống, thò tay vào làn nước đục pha đầy hóa chất vệ sinh đậm đặc. Cô vớt chiếc điện thoại trong nước ra, lấy vạt áo của mình lau khô rồi mới dám ấn nút mở màn hình. Nhưng trái ngược với sự trông đợi của cô, không có ánh đèn nào sáng lên. Màn hình điện thoại vẫn chỉ hiển thị một màu đen.

Đây là chiếc điện thoại thuộc dòng khá cao cấp của Samsung. Tuy nhiên nó đã có tuổi đời gần năm năm rồi, hiện tại người ta không còn bán loại điện thoại này nữa, điện thoại cũ trên thị trường cũng chỉ có giá vài triệu. Thế nhưng đây lại là kỷ vật rất quý giá với Kim Chi. Nó là một trong số ít ỏi những thứ anh mua tặng cô mà cô may mắn còn có thể giữ được tới lúc này. Cô đã đánh mất nhiều thứ rồi, cô không muốn mất luôn cả chiếc điện thoại này nữa.

“Chắc là phải sấy trước đã.” Giọng nói vang lên sau lưng nhắc nhở Kim Chi về hiện thực trước mắt. Lúc này cô mới nhớ tới sự việc trước khi chiếc điện thoại rơi vào nước nên vội quay người lại.

“Tôi xin lỗi. Tại tôi tưởng bên kia có việc gấp. Là lỗi của tôi. Xin anh cứ trừ vào lương.” Cô nói rất rõ ràng, rành mạch.

Tùng hơi mím môi lại. Nhân viên khác gặp trường hợp tương tự sẽ cố nghĩ ra đủ lý do để xin xỏ để sếp du di cho lỗi của mình, còn cô chỉ đơn giản nói xin anh trừ vào lương. Điều này càng khẳng định suy đoán việc cô đi làm không phải vì tiền là thật.

“Không sao. Lần đầu tôi nhắc nhở thôi.” Anh cố thể hiện đúng tính cách “hoa hậu thân thiện” của mình, nở một nụ cười công nghiệp nhạt nhẽo. “Cái điện thoại ấy, trong phòng tôi có máy sấy, với lại tôi cũng biết chút ít về máy móc, cô cứ thử đem tôi xem thế nào.”

“Thôi không cần làm phiền tới anh đâu. Anh cứ về đi. Lát tôi mang ra hàng để người ta xem sao.” Kim Chi từ chối.

Tùng đưa tay nhìn đồng hồ.

“Cũng phải hơn 20 phút nữa cô mới hết ca. Để tôi mang vào phòng sấy cho, lát xong thì cô vào lấy nhé.” Vừa nói, Tùng vừa đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay Kim Chi. Với tiêu chuẩn của mình, anh biết hành động như vậy là hơi bất lịch sự. Nhưng trong một số trường hợp người ta cũng có thể coi đó là nhiệt tình mà. Anh tự nhủ, đút điện thoại vào trong túi áo rồi bước đi về phía cầu thang, để lại Kim Chi đứng một mình thẫn thờ như thể chưa hiểu phải hành xử thế nào.

“Phòng tôi ở cuối cùng bên trái trên tầng ba nhé.” Anh nói vọng lại.

Tùng không nói dối. Trong phòng anh đúng là có một cái máy sấy tóc. Anh cũng chẳng nhớ đợt trước vì sao trong phòng mình lại có cái máy sấy tóc du lịch rẻ tiền này. Anh cũng chẳng quan tâm. Chỉ biết hiện tại nhờ nó mà anh đã có trong tay một đồ vật có thể coi là riêng tư và cất giữ nhiều thông tin bậc nhất của con người trong xã hội hiện đại.

Cái máy sấy tóc nằm sâu tít ở trong cùng của hộc bàn, anh phải tìm một lúc mới thấy nó rồi cắm điện và nhấn công tắc, chọn chế độ mạnh nhất. Tiếng làn hơi nóng thổi ù ù không hiểu sao bỗng dưng lại khiến Tùng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Anh đột nhiên cười nhạt khi nhận ra tâm trạng của mình.

Mày điên rồi, mày đang nghĩ đến việc xâm phạm đời tư của người khác đấy. Tùng bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Thuê thám tử tư điều tra hồ sơ của cô ta là một chuyện khác, còn đọc trộm thông tin trong điện thoại cô ta lại là một chuyện khác!

Không đâu, mày chỉ đang tự vệ thôi. Nhân cách khác trong anh tự biện minh. Mày thấy cô ta đáng nghi và mày chỉ đang muốn tìm hiểu xem cô ta là ai. Mày không có ý định làm hại ai cả. Nếu cô ta vô tội, thì mày sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Rồi mày sẽ quên hết. Mày cũng đâu cần cái mớ thông tin không có gì đặc biệt của một người xa lạ làm gì. Mày sẽ đền bù cho cô ta một cái điện thoại mới tốt hơn cái này gấp nhiều lần để chuộc lỗi. Cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì cả.

Ý nghĩ ấy khiến anh tự tin hơn trong việc mình đang làm.

Đúng như Tùng dự đoán, ngay cả sau khi sấy, chiếc điện thoại vẫn không khởi động được. Có lẽ nó đã quá cũ và chắc đây cũng không phải lần đầu tiên bị rơi đập thế này.

Anh mở điện thoại của mình, tra địa chỉ và số điện thoại của cửa hàng sửa điện thoại gần nhất rồi nhấn nút gọi. Thật may là cửa hàng mở cửa tới tận 9 giờ tối. Bây giờ còn chưa tới 8 giờ, vẫn còn hơn một tiếng nữa. Kim Chi vẫn còn chưa tan ca.

Như sực nhớ ra điều gì, Tùng vội mở lại điện thoại, thực hiện một cuộc gọi nữa.

“Thật xin lỗi em, anh có chút việc đột xuất nên chắc sẽ tới muộn tầm 30 phút. Nếu em đói thì cứ gọi đồ ăn trước nhé. Gọi giúp anh một bát canh miso, một sa lát rong biển, một bát trứng hấp và một đĩa sashimi cá hồi là được.”

Hôm nay anh có hẹn ăn tối với Diệp. Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, thế mà anh lại bị mắc kẹt ở đây với cái điện thoại này. Rất may Diệp là một cô gái dễ tính, hoặc do mới đang ở thời kỳ đầu của mối quan hệ, cô chỉ bảo anh cứ làm xong việc rồi tới vì nhà hàng mở cửa tới tận 11 giờ, mà vốn dĩ cô cũng không đói lắm.

Tùng ngả người ra sau ghế, xoay mặt hướng về phía cửa sổ. Ngoài trời đang có mưa phùn. Từng giọt nước li ti đập vào cửa sổ rồi chảy thành từng vệt dài trên mặt kính. Anh thở dài, lại một lần nữa bỗng dưng có cảm giác mọi thứ mình đang làm thật hoang đường.

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 4: Hoài Nghi (2)

 Chỉ mấy phút sau, Tùng đã thấy cô đi từ ngoài vào. Lúc cô đi gần tới nơi, anh giả vờ chú tâm vào màn hình điện thoại không thèm nhìn đường và va vào cô.

“Xin lỗi.” Tùng ngẩng lên nhìn Kim Chi.

Thế nhưng Kim Chi dường như không để ý thấy người va vào mình là Tùng, cô chỉ gật đầu nói không sao rồi định tiếp tục bước đi thì đã nghe thấy giọng anh.

“Ơ, hóa ra nhà chị ở đây à?” Tùng giả vờ ngạc nhiên.

Lúc này Kim Chi mới nhìn lên mặt của người đàn ông trước mặt và ngờ ngợ nhận ra anh. Khi nhận ra, dường như cô trở nên lúng túng hơn rất nhiều.

“Không… Tôi chỉ trông nhà cho người ta thôi.” Cô lí nhí đáp, dáng vẻ y hệt như lần anh bắt gặp cô đính chữ ở trong sảnh. Như sợ anh hiểu nhầm rằng mình là người có tiền, cô vội giải thích thêm. “Cả gia đình họ đều đã đi định cư ở nước ngoài, thấy tôi chưa có chỗ ở nên họ thuê tôi trông nhà giúp.”

Nói xong, Kim Chi nhìn xuống bộ quần áo rẻ tiền của mình. Bộ quần áo mà cô đang mặc này đúng là không tương xứng với khung cảnh nơi này.

“Anh cũng ở đây à?” Cô hướng câu chuyện về phía Tùng.

“Không. Tôi chỉ tới đây thăm một người họ hàng thôi.” Tùng tiếp tục giả vờ giả vịt nghĩ ra một người họ hàng trong tưởng tượng. Đúng lúc này, bụng anh réo lên, phát ra mấy tiếng ọc ọc như nước đang sôi vậy.

“Chúng tôi mải trò chuyện quá quên cả ăn tối.” Anh xấu hổ bào chữa cho cái bụng đang lên cơn đói của mình.

“Chắc anh đói lắm rồi. Thôi tôi không làm phiền anh nữa nhé.” Kim Chi như vớ được vàng, vội lấy cớ chào tạm biệt anh. Cô đang quay lưng bước về phía thang máy thì lại nghe thấy tiếng Tùng gọi.

“Khoan đã, chị có biết chỗ nào ăn được quanh đây không?”

“Chắc mấy hàng bún và phở ở tòa bên cạnh vẫn còn mở đấy, chứ giờ này chắc hết cơm rồi.” Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.

“Có quán nào ăn được không?”

“Tôi… cũng không ăn ngoài bao giờ nên không rõ.” Cô ấp úng.

Lúc này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tùng bỗng dưng lại hỏi.

“Chị có muốn đi ăn cùng tôi luôn không? Tí về nhà đỡ phải lỉnh kỉnh nấu ăn.”

Câu hỏi bất ngờ khiến Kim Chi hơi khựng lại. Mấy giây sau cô mới mở to mắt ngẩng lên nhìn anh.

“Cảm ơn anh. Nhưng tôi đã có cơm ở nhà rồi.” Cô từ chối.

“Chị nấu từ lúc nào thế?”

“Tôi nấu sáng nay. Giờ chỉ cần về hâm nóng lại thôi.”

“Thôi, cứ để tôi mời chị bữa tối đi. Tự dưng tôi không muốn đi ăn một mình cho lắm.”

“Tôi không đói.” Cô dứt khoát.

“Tiếc quá. Tôi đành ăn một mình vậy.” Tùng mỉm cười, cũng không cố nài nỉ thêm nữa. Anh chào Kim Chi rồi đứng yên nhìn theo bóng cô đi vào thang máy một mình. Khi thang máy bắt đầu khép lại và đi lên, nụ cười của anh vụt tắt.

Anh chăm chú nhìn vào bảng hiển thị số tầng cạnh nút gọi thang. Thang máy dừng ở tầng 5.

Tùng khẽ nhíu mày nhìn vào số 5 kia một lúc lâu rồi mới quay người bước ra khỏi sảnh. Anh dễ dàng tìm được một quán phở gà còn mở cửa ở tòa chung cư bên cạnh. Bánh phở hơi nhão và nước dùng hơi mặn, nhưng Tùng vẫn cố ăn. Lúc này anh đã quá đói để lãng phí bất cứ thứ gì. Vừa ăn anh vừa nghĩ lại cuộc gặp vừa rồi giữa mình và Kim Chi.

Cô nói cô trông nhà cho họ hàng vì gia đình người ta đã định cư ở nước ngoài. Tình huống trông nhà cho người quen trên thực tế cũng không phải là không thể xảy ra, nhưng đó thường là với dạng nhà đất đắt tiền. Chủ nhà sợ cho thuê sẽ hỏng hóc và nhanh cũ nhà nên có thể sẽ thuê người trông thật. Thông thường với một tiêu sản như chung cư, lúc không ở tới thì người ta sẽ cho thuê chứ rất hiếm người còn thuê người tới ở để trông, đặc biệt là ở những khu cũng không hẳn thuộc dạng cao cấp như thế này. Chuyện này chắc anh vẫn sẽ cần chờ tay thám tử tư kia từ Đà Nẵng về mới điều tra thêm được.

Nhưng nếu có ý định vào công ty để lấy cắp các thông tin mật, thì đáng ra cô ta phải có thái độ muốn tiếp cận anh, hoặc ít ra vừa nãy cũng phải đồng ý đi ăn với anh chứ. Tại sao anh đã cố nài nỉ rồi mà cô ta vẫn kiên quyết từ chối như vậy? Phải chăng cô ta sợ lộ nếu tiếp xúc nhiều với anh?

Tùng ăn nốt bát phở, tính tiền rồi lái xe về.

Cả nhà anh đã đi ngủ hết. Ngôi biệt thự ba tầng gần như chìm trong bóng tối, chỉ còn sót lại một vài ngọn đèn còn sáng trong vườn. Anh nhẹ nhàng đi về phòng mình, cố gắng không gây ra tiếng động để không ai trong nhà thức giấc. Anh không vội bật đèn mà cứ thế mở cửa sổ, đứng trong bóng tối nhìn ra bóng cây ngọc lan ngoài vườn.

Một nỗi cô đơn mơ hồ cứ thế xâm chiếm anh. Bỗng dưng Tùng thấy những suy nghĩ của mình mấy hôm nay thật là nhảm nhí. Gì mà gián điệp của công ty đối thủ, gì mà đi theo người ta tới tận nhà, gì mà thuê thám tử tư để điều tra thân phận. Tất cả cứ như trong phim hay trong một giấc mơ không có thật vậy.

Có thể cô ta chỉ đơn giản là một phụ nữ ba mươi tuổi mới ly hôn chồng, muốn làm lại cuộc đời bằng cách làm một công việc tay chân đơn giản vì không đủ khả năng và tự tin để tìm một công việc khác. Có thể nỗi hoài nghi của anh chỉ là ảo ảnh do chính anh tạo ra mà thôi.

Anh cứ đứng như vậy một lúc lâu rồi khép cửa sổ lại để tránh sương đêm, sau đó đi tắm rồi lên giường đi ngủ.

Tối đó, Tùng ngủ không ngon.

Thế nhưng sáng hôm sau anh vẫn dậy rất sớm. Như thường lệ, sau khi ăn sáng, anh lái xe ra khỏi nhà lúc 8 giờ. 9 giờ có cuộc họp quan trọng nên anh không đến muộn được.

Cuộc họp tan lúc 11 rưỡi, Tùng nhìn trưởng các bộ phận lục tục kéo nhau ra khỏi phòng, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, vội gọi.

“Chị Cúc này, tôi có việc này cần nhờ chị chút.”

Cúc là trưởng phòng Cơ Sở Vật Chất của công ty, phụ trách cả bộ phận tạp vụ.

“Vâng, cậu có gì dặn tôi à?” Cúc dừng lại, quay đầu về phía Tùng.

“Cái này đáng nhẽ lúc nãy họp phải nói luôn, nhưng tôi quên khuấy đi mất. Không biết trong tổ tạp vụ có nhân viên nào biết tiếng Anh không nhỉ? Không cần phải giỏi đâu, chỉ cần giao tiếp cơ bản thôi. Nói tiếng bồi cũng được.”

“Cái này tôi cũng không rõ. Để tôi hỏi lại mọi người xem.” Cúc đáp, hơi bất ngờ với câu hỏi của Tùng. “Để tôi xem có ai trước đây từng làm trong khách sạn hay trường quốc tế nào không. Dạo trước có một chị từng làm ở khách sạn trong phố cổ, cũng bập bõm đủ để giao tiếp, nhưng chị ấy nghỉ mất rồi.”

“Thế chị hỏi giúp tôi nhé. Tôi cần một người biết tiếng Anh một chút để dọn phòng cho vị chuyên gia nước ngoài kia. Làm cả tầng ba trong hai tuần ông ấy ở đây nhé. Lương hai tuần này sẽ tính gấp ba.”

“Chà, ngon nghẻ phết nhỉ, có khi các chị ấy lại chả tranh nhau đi học tiếng Anh cấp tốc ấy chứ!” Cúc đùa.

“Có gì chị báo tôi trước 6 giờ chiều nay nhé.”

“Vâng. Tôi sẽ hỏi ngay.”

Cúc chào Tùng rồi bước ra khỏi phòng họp. Đúng 3 giờ chiều, cô đã tới phòng giám đốc để gặp anh.

“Tôi hỏi khắp một lượt rồi. Chẳng có ai biết tiếng Anh cả. Họ chỉ biết ‘Hê lô’ là ‘Xin chào’ thôi chứ chẳng ai biết nhiều hơn đâu.” Cúc tỏ vẻ tiếc rẻ thông báo.

“Chị hỏi hết tất cả rồi à?” Tùng hỏi.

“Ừ. Tôi hỏi hết rồi. Thậm chí có mấy người hôm nay là ngày nghỉ tôi cũng gọi điện rồi.” Cúc khẳng định.

“Tôi nhớ có nhân viên mới, chị ta làm ca chiều tối, không biết chị đã hỏi luôn chưa?”

“Tôi cũng hỏi rồi. Nãy ăn trưa xong tôi gặp chị ta vào ca nên hỏi luôn. Tính ra tôi còn hỏi chị ta đầu tiên ấy.”

“Chị ta bảo sao?” Tùng không nén nổi tò mò.

“Chị ta nói nửa chữ cũng không biết.” Cúc nhún vai.

“Tiếc quá. Vậy chị phân công mọi người tuần sau làm cẩn thận giúp tôi nhé.” Tùng dặn dò lại một lần nữa cho có lệ.

Khi Cúc đi rồi, anh lại ngay lập tức đăng nhập vào hệ thống quản trị nhân sự, xem lại hồ sơ của Kim Chi một lần nữa. Anh nhấn nút download để tải hồ sơ về máy rồi nhấn lệnh in. Anh nhìn vào khuôn mặt của Kim Chi trong tờ hồ sơ mới được in ra, trong lòng bắt đầu cảm thấy rối bời.

Lúc này, anh có thể gần như chắc chắn một điều: Cô vào công ty này, đi làm công việc này, không phải vì tiền!

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 3: Hoài Nghi (1)

 Việc nhìn được ai đang chơi đàn khiến Tùng lặng người trong giây lát. Anh không biết điều gì hiện tại hiến anh hoang mang hơn. Là hình ảnh đẹp đến kinh ngạc của người ngồi trên sân khấu, hay là bộ đồng phục màu xám mà cô đang mặc trên người nói lên rằng cô chỉ là một nhân viên tạp vụ trong công ty?

Bản nhạc kết thúc.

Tùng thấy người phụ nữ trên sân khấu ngồi bất động trong giây lát. Đầu cô hơi cúi, mắt cô nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang nằm yên trên phím đàn. Rồi bỗng dưng, anh thấy cô cử động. Tiếng piano lại vang lên, âm thanh lại như những hạt mưa tuôn rơi khắp căn phòng, khiến Tùng cảm thấy tâm hồn mình như thể được tưới đẫm bởi những cảm xúc khó tả. Anh như bị cuốn theo tiếng đàn.

Sau cơn sững sờ, Tùng bỗng giật mình bởi một câu hỏi lớn.

Cô đang làm gì ở đây?

Đáng lẽ vị trí của cô phải là ở trong một phòng khách sang trọng, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh với bộ váy dạ hội được cắt may khéo léo, chứ đâu phải ở hội trường của một công ty phân bón và trong bộ đồng phục màu xám kia?

Ý nghĩ đó ngay lập tức khiến Tùng cảm thấy bất an. Anh vội vén tấm màn nhung rồi bước ra ngoài.

Anh đi xuống bãi gửi xe của công ty. Tùng ngồi lên xe nhưng chưa vội lái đi. Anh ngồi yên một lúc trên ghế lái, rồi sau đó mới quyết định nổ máy. Anh đánh xe sang phía bên kia đường, dừng lại ở ngay vị trí gần đối diện cửa công ty. Từ chỗ này, anh có thể quan sát rất rõ những người từ trong đó đi ra.

Chừng nửa tiếng sau thì cuối cùng Tùng cũng thấy chị ta xuất hiện. Chị ta không đi xe máy mà chỉ xách túi đi bộ lững thững bước ra, sau đó rẽ phải đi về phía bến xe buýt ở bên trái cổng công ty rồi dừng lại.

Không hiểu sao, chị ta không hề có dáng vẻ mệt mỏi của một người mới kết thúc ca làm việc muộn. Khuôn mặt chị ta lúc này rất bình thản, cũng không hề có vẻ gì là sốt ruột của một người chờ chuyến xe buýt gần cuối ngày. Có lẽ vì đã thấy hình ảnh của chị ta dưới ánh đèn rọi, nên giờ có nhìn thế nào thì Tùng cũng thấy chị ta thật đẹp.

Xe buýt tới, chị ta không nhanh không chậm bước lên. Chuyến xe gần cuối ngày chỉ có lác đác vài người, chị ta giơ vé tháng ra cho người phụ xe kiểm tra rồi ngồi xuống một chiếc ghế trống cạnh cửa sổ. Lúc chiếc xe buýt lăn bánh cũng là lúc chiếc Volvo của Tùng nổ máy.

Anh bám theo chiếc xe buýt, tới một khu chung cư ở ngoại thành thì thấy chị ta đi xuống.

Khu chung cư này anh biết. Nó mới được xây dựng gần đây, giá thấp nhất cũng hơn một tỷ một căn studio. Giá thuê rẻ nhất chắc cũng tầm bốn triệu một tháng. Lương tạp vụ công ty anh chỉ chưa đầy sáu triệu nếu không tăng ca, làm sao chị ta lại có thể sống trong khu dân cư tầm trung này?

Nỗi hoài nghi ngày càng lớn dần lên trong lòng. Vậy là dưới chân một tòa chung cư lạ, anh ngồi trong xe, mở điện thoại ra và đăng nhập vào hệ thống quản trị nhân sự của công ty. Bộ phận tạp vụ không đông người, rất nhanh Tùng đã thấy cái tên Kim Chi đập vào mắt.

Hồ sơ chị ta không có gì đặc biệt. Ba mươi tuổi, quê ở Đắc Lắc. Đã ly hôn, không có con. Chỗ ở hiện tại trong hồ sơ đúng là ở khu chung cư này, nhưng không ghi rõ số phòng.

Chị ta, đúng hơn là cô ta, trông như vậy, nhưng hóa ra lại chỉ bằng tuổi anh.

Ở dưới, bộ phận nhân sự có ghi chú lại rằng trước đây chỉ ở nhà nội trợ, không có bất cứ kinh nghiệm làm việc gì. Có lẽ vì vậy nên sau khi ly hôn cô ta mới phải đi làm tạp vụ chăng?

Lý giải này tạm thời khiến cho Tùng có phần an tâm hơn, nhưng không hiểu vì sao anh vẫn có linh cảm rằng đằng sau chuyện này có điều gì đó không rõ ràng.

Chiều hôm sau, ngay sau khi tan làm, Tùng đã đến tìm Hoàng. Anh và Hoàng đã chơi với nhau từ hồi cấp Ba, gần như anh không giấu Hoàng bất cứ điều gì.

“Cậu nghi ngờ chị ta có thể là người của bên đối thủ à?” Hoàng đặt cốc ca cao nóng mới pha xuống trước mặt Tùng. Dưới ánh đèn vàng của phòng khách, mùi ca cao nóng quyện với mùi sữa đặc tỏa ra một mùi hương vô cùng ấm áp và dễ chịu. Nếu không có mối lo trong lòng về người tạp vụ kỳ lạ kia, có lẽ đây là một khung cảnh mùa Đông đáng mơ ước.

“Cậu thử nghĩ mà xem, sao chị ta lại xuất hiện ngay đúng lúc này cơ chứ? Công ty tớ mới tổ chức hội thảo thành công, gọi được không ít vốn, lại còn thêm mấy quả hợp đồng lớn với Ecofarm đang chờ chốt. Chắc chắn không ít bên cũng đang nhòm ngó hợp đồng này.” Tùng cầm cốc ca cao lên, nhấp một ngụm. “Chà, tay nghề pha chế của cậu đúng là tốt thật đấy. Hay cậu mở một cái cafeteria đi, tớ bảo ông già tớ góp vốn.”

“Thôi cậu không cần nịnh nọt lộ liễu vậy đâu. Dù sao tớ cũng đâu thu tiền cậu.” Hoàng cười, quay lại chủ đề chính. “Trông cô ta thế nào?”

“Cô ta để mặt mộc, nhưng tớ nghĩ nếu trang điểm lên thì cũng sẽ khá xinh.” Tùng đáp, mường tượng lại khuôn mặt của Kim Chi dưới ánh đèn rọi hôm đó. “Ban đầu tớ nghĩ cô ta phải ba mươi mấy rồi, nhưng không ngờ lúc lên hệ thống xem hồ sơ thì hóa ra bằng tuổi chúng ta. Hôm qua tớ theo cô ta đi về tận nhà, cậu biết cô ta ở đâu không?”

“Ở đâu?” Hoàng tò mò.

“Cô ta ở ngay chỗ cái khu chung cư Golden River mới xây ấy. Nhà ở đó đâu có rẻ!”

“Ôi giời, cậu chẳng biết gì cả.” Hoàng phẩy tay. “Trước ở công ty tớ còn có một đứa nhân viên lễ tân lương sáu triệu rưỡi, hàng ngày đi Wave S. Tới hôm trời mưa thì nó lôi cái Audi A4 đi làm khiến cả công ty tớ được một phen hoảng hốt đấy. Nói chung giờ nhiều người lạ lắm, họ đi làm vì đam mê thôi.”

“Ai lại đam mê lau sàn và cửa kính cơ chứ!” Tùng phản bác.

“Có thể trước đây cô ta chỉ ở nhà nội trợ, nên sau khi ly hôn chẳng có kỹ năng gì cả nên cũng khó để xin việc khác.” Hoàng nhún vai.

“Đợt trước cậu bảo có quen một tay thám tử tư đúng không? Cho tớ xin số đi.” Tùng nói ra mục đích chính của việc ghé thăm ngày hôm nay.

“Cậu định điều tra cô ta thật à?” Hoàng nói rồi với tay lấy điện thoại, lục trong danh bạ số của tay thám tử tư kia rồi gửi cho Tùng. Anh đã quen tay thám tử này trong một câu lạc bộ bóng bàn, lúc lão ta cho số may mà anh còn lưu lại. “Chà, cứ như phim ấy! Tớ chẳng nghĩ rằng đời này có lúc nào tớ lại cần dùng tới thám tử tư đâu.”

“Tớ vẫn nên đề phòng thì hơn.” Tùng lấy điện thoại ra, bấm lưu số mà Hoàng vừa gửi.

“Thế nếu nhỡ cô ta là gián điệp của công ty khác thật thì cậu định xử lý thế nào?”

“Đợi đến lúc đó rồi tính.” Tùng nhấp nốt ngụm ca cao cuối cùng rồi đứng dậy. “Thôi tớ về đây. Hôm sau tớ lại tới uống ca cao của cậu nhé.”

Tùng chào Hoàng rồi ra xe. Anh ngồi vào ghế lái và lấy điện thoại ra, nhấn nút gọi người thám tử tư mà Hoàng vừa gửi số cho anh lúc nãy. Điện thoại đổ một hồi chuông dài mới thấy đầu dây bên kia nghe máy.

“Xin lỗi đây có phải là số điện thoại của anh Trung đúng không nhỉ?” Tùng lịch sự xác nhận để chắc chắn Hoàng không cho nhầm số.

“Đúng rồi. Tôi giúp gì được anh?” Tuy câu từ đáp lại khá lịch sự, nhưng giọng người đàn ông bên kia lại khá lạnh lùng và có phần dè chừng.

“Vâng, tôi được Hoàng giới thiệu.” Tùng trình bày với anh ta về vấn đề mình cần điều tra.

“Chuyện này đơn giản thôi, nhưng hiện tôi đang ở Đà Nẵng, một tuần nữa mới về Hà Nội. Nếu được thì lúc đó chúng ta gặp mặt trực tiếp để trao đổi sau nhé. Tôi không muốn giao dịch online.” Giọng bên kia đã bớt dè chừng, nhưng vẫn còn khá lạnh lùng. Có lẽ đây là đặc trưng nghề nghiệp của công việc thám tử tư.

Tùng nghĩ một lát rồi tặc lưỡi đồng ý. Anh có chút không đành lòng khi nghĩ tới khoảng thời gian một tuần nữa mới được gặp anh ta. Thế cũng có nghĩa là có thể phải vài tuần nữa anh mới biết được kết quả. Anh thì chỉ muốn chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt.

Cuộc gọi chấm dứt, Tùng nhìn đồng hồ. Lúc này vẫn chưa tới 7 giờ tối. 8 giờ tối thì tạp vụ ca đêm mới hết ca. Tùng lái xe tới công ty, nhưng anh không vào trong mà dừng ở bên phía đối diện bên kia đường, ở ngay chính chỗ hôm qua mà anh đã đậu xe.

8 giờ 15 phút mới thấy Kim Chi đi từ trong ra. Chà, cô ta cũng mẫn cán phết đấy chứ, không phải chực chờ 8 giờ là đi chấm vân tay liền như nhiều người khác, Tùng tự nhủ, bất chợt cười nhạt vì ý nghĩ không liên quan tới hoàn cảnh hiện tại chút nào của mình.

Kim Chi ngồi xuống đợi xe buýt. Vẻ mặt cô vẫn giống như hôm qua, vô cùng bình thản, như không hề vướng bận bất cứ điều gì trên đời. Chỉ có lúc khi cô đã yên vị trên xe, ở hàng ghế cuối cùng, anh thấy đôi vai của cô như trĩu xuống. Cô nhắm mắt, ngả đầu vào cửa sổ, không bao lâu đã thiếp đi. Trong lòng anh bỗng có chút lo lắng. Hy vọng là cô ta sẽ không ngủ quên bến, Tùng thầm nghĩ.

Tới lúc còn cách khu chung cư một bến, Tùng mới thấy Kim Chi tỉnh giấc. Lúc này, anh bỗng lái xe vượt lên trên chiếc xe buýt mà cô đang ngồi, chạy về khu chung cư kia trước, tìm chỗ đỗ xe xong xuôi thì cũng thấy chiếc xe buýt kia vừa tới bến. Anh vội đi về phía tòa G3 mà hôm trước đã thấy Kim Chi đi vào.

Anh đứng đó đợi cô.

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 2: Chèo Thuyền

 Nhờ có sự chuẩn bị chu đáo, hội nghị về nông nghiệp hữu cơ thành công tốt đẹp. Các đối tác cũng như các chuyên gia nước ngoài đều hết sức hài lòng. Cuối cùng Tùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm mà ngủ một giấc thật ngon. Sáng Chủ Nhật, anh ngủ tới tận hơn 10 giờ mới dậy. Vừa bước xuống tầng một thì anh đã thấy mẹ đang ríu rít trò chuyện với ai đó.

Hóa ra là sau khi hẹn ăn tối không thành, mẹ anh quyết tâm đổi lại thành bữa trưa. Có chết bà cũng nhất quyết phải để anh gặp cô gái mà bà đã nhắm sẵn cho vị trí con dâu tương lai.

Công việc đã hoàn thành, ngủ cũng đã đẫy giấc, tâm trạng Tùng rất tốt. Anh không có lý do gì để từ chối bà mẹ rất mực thương con như mẹ anh. Nếu giờ bà bảo ngày mai đi đăng ký kết hôn không chừng anh cũng sẽ đồng ý mà không mảy may nghĩ ngợi. Cũng may, bà chỉ bắt anh ăn một bữa cơm, thậm chí còn không bắt anh lái xe đưa Diệp về, nhưng trong tâm trạng tốt, anh không ngại làm mẹ vui lòng bằng cách chính mình chủ động đề nghị làm việc đó.

Thực ra, trái với ý nghĩ của anh về gu của các bà mẹ trong phim truyền hình giờ vàng mà mẹ anh hay xem, Diệp thực sự là một cô gái dễ mến. Tuy vẻ ngoài xinh đẹp và phong cách thời trang như những người mẫu trên bìa tạp chí khiến cô trông có vẻ hơi lạnh lùng và khó gần, nhưng thực ra cô lại thẳng thắn và chân thành hơn anh nghĩ rất nhiều. Ở Diệp có sự tự tin của một cô con gái ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, không bao giờ phải chịu cúi đầu để đạt được mục đích của mình. Anh chỉ ngạc nhiên vì tuổi của Diệp cũng không kém anh nhiều, một người con gái xinh đẹp và có gia cảnh tốt như vậy, đáng lẽ đã phải kết hôn từ lâu rồi, đâu còn độc thân vui vẻ đến tận giờ để chờ anh rước?

“Anh nghi ngờ nó không bình thường? Thế anh đến tuổi này chưa kết hôn thì cũng bình thường chắc? Nói người ta mà không biết soi gương!” Mẹ anh mắng khi Tùng bày tỏ thắc mắc về Diệp. “Người có tiêu chuẩn cao như con bé, chắc chắn không bạ đâu lấy đấy cho xong tấm chồng rồi. Nó phải đợi người mình thích chứ sao.”

Mắng anh xong, bà dịu giọng.

“Thật ra mẹ nghe dì con bé kể, số nó cũng khổ. Trước đây khi còn học đại học nó cũng từng yêu một người, nhưng rồi cuối cùng thằng bé kia lại phản bội và bỏ trốn cùng chính chị ruột của con bé. Nó bị sốc nên về sau cũng không thèm yêu ai, ở vậy tới giờ. Chứ xinh đẹp, giỏi giang, gia cảnh tốt như nó thì thiếu gì người theo đuổi. Nghe dì con bé kể mẹ cũng thấy thương lắm. Cho nên, nếu hai đứa thành đôi thì mẹ thấy vui gấp đôi, vui cho con, vui cho cái Diệp nữa.”

Đôi khi mẹ anh thật mâu thuẫn. Bà vừa có thể từ chối các cô gái anh hẹn hò cùng chỉ vì cho rằng gia cảnh của họ không môn đăng hộ đối với nhà anh, nhưng đồng thời bà cũng có thể cảm thông và thực lòng mong muốn những điều tốt đẹp đến với cô gái mà bà tin rằng xứng đáng. Tùng biết bản chất bà không phải là một người khinh thường người nghèo, mà chỉ đơn giản vì bà cho rằng những người kia tới với anh chỉ với một đích là có một cuộc sống vật chất tốt hơn (cứ như thể anh là một tên công tử bột chẳng có tí giá trị tự thân nào vậy!). Dù sao thì hiếm hoi lắm mẹ anh mới vừa lòng một cô gái như thế này. Vừa hay anh thấy cô cũng không tệ, mà chắc hẳn cô thấy anh cũng được, vậy thì cứ thử xem sao.

Hội nghị về nông nghiệp hữu cơ thành công tốt đẹp, tuần tới, Tùng đón các chuyên gia nông nghiệp từ Israel sang để cùng họp bàn về dự án nghiên cứu giống cây trồng mới. Người Israel là những người giỏi, nhưng cũng là những người khó tính nhất mà anh từng biết.

“Hai tuần tới tôi sẽ đổi xe cho công ty. Cô bảo anh Phương dùng xe tôi đưa đón chuyên gia, còn tôi sẽ lái xe công ty đi làm. Dặn nhà bếp chuẩn bị riêng một phần ăn trưa theo đúng trong này nhé. Tuyệt đối không ăn thịt bò đấy và chỉ dùng ngũ cốc nguyên hạt thôi.” Tùng vừa nói vừa đưa cho Thảo, thư ký của anh danh sách những điều cần chú ý về vị chuyên gia nước ngoài sắp công tác ở công ty trong thời gian tới. “Nhắn mọi người làm cẩn thận giúp tôi. Họ kỹ tính lắm đấy.”

“Vâng ạ. Cuối tuần này họp, tôi sẽ dặn mọi người thật kỹ.” Thảo vâng lời rồi cầm tập tài liệu mà Tùng đưa cho. “À, chiếc đàn đã được vận chuyển tới rồi.”

Một trong những sở thích của Tùng là nghe nhạc và chơi piano. Hôm trước tình cờ Tùng thấy có người chuẩn bị đi định cư nước ngoài rao bán một chiếc Bosendorfer. Ngay khi nhìn thấy ảnh nó là anh đã muốn mua rồi. Lúc đến nhà người ta kiểm tra chất lượng thì anh còn thấy thích hơn nữa. Đó là một cây đàn rất tốt và hiếm, được đích thân nghệ nhân sáng lập Bosendorfer chế tác thủ công, nên về cơ bản nó là độc nhất vô nhị. Thế là Tùng không ngần ngại hốt về chiếc đàn mà mình yêu thích. Còn cái đàn Baldwin hiện có ở nhà, ban đầu anh định tống nó đi, bán rẻ cho một cửa hàng nào đó. Sau nghĩ thế nào, anh lại không bán nữa mà quyết định mang nó tới công ty. Dù sao anh cũng có nhiều kỷ niệm với nó, anh không nỡ. Mà trong hội trường có một chiếc piano thì trông cũng “sang chảnh” phết đấy chứ!

“Được rồi. Cảm ơn cô.” Tùng mỉm cười.

Sau khi Thảo ra về, anh lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính. Dạo gần đây chuyện hội thảo đã hòm hòm, công việc bên này đã giãn ra được một chút, anh cũng ít khi phải về muộn nữa. Mọi chuyện đang yên ổn thì đùng một cái, bố anh lại muốn anh quản lý thêm cả mảng kinh doanh lưu trú. Ngành du lịch Việt Nam hiện đang tăng trưởng tới tận 25% một năm, ông không muốn bỏ lỡ mất cơ hội để đầu tư vào một mảng vô cùng tiềm năng này. Mấy năm trước ông mua được một lô đất rất đẹp trên núi, năm ngoái đã cho tiến hành xây resort, hiện cũng đã sắp xong.

Cho tới lúc cái bụng rỗng của anh biểu tình thì Tùng mới quyết định đứng dậy ra về. Lúc mặc áo khoác, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời có mưa phùn.

Từng đợt mưa lất phất bay dưới ánh đèn cao áp vàng vọt của đêm thành phố, đẹp như trong một thước phim của Vương Gia Vệ. Khung cảnh ngoài cửa sổ khiến lòng anh bỗng dưng thoáng một chút buồn.

Để bản thân không bị nhấn chìm trong nỗi buồn vừa mới xuất hiện, Tùng khiến mình phân tâm bằng cách nghĩ về cơn đói trước mắt. Nỗi buồn có thể khó, nhưng đói thì luôn luôn có cách giải quyết.

Nên đi ăn phở bò hay là phở gà nhỉ? Tùng phân vân nghĩ về tô phở nóng hổi bốc khói nghi ngút khi bước dọc hành lang vắng người.

Chợt có tiếng nhạc từ đâu đó vọng tới kéo anh về với thực tại. Tùng dừng bước, lắng tai nghe thật kỹ.

Hình như âm thanh vọng ra từ trong hội trường. Càng tới gần cửa hội trường, tiếng đàn piano càng rõ hơn. Ai đó đang vụng về chơi bản Chèo Thuyền của Tchaikovsky.

Dù vậy, âm thanh vẫn rất trong. Tiếng đàn trong và thanh như những hạt ngọc rơi trong đêm tối. Như thể ai đó vô ý làm rơi một chuỗi ngọc xuống xuống sàn nhà, từng hạt ngọc cứ thế rơi ra, đập xuống sàn rồi lăn khắp căn phòng.

Ban đầu, tiếng đàn còn chậm và có một chút rụt rè, Tùng có thể cảm nhận được bàn tay người chơi đàn đang hơi run.

Thế nhưng chỉ một lúc sau, tiếng đàn đã dịu êm như những hạt mưa rơi trên đồng cỏ mênh mông. Tay người chơi lúc này không còn run nữa. Anh có thể mường tượng được những ngón tay ấy đang lướt nhanh dần trên những phím đàn.

Có điều gì đó trong tiếng đàn ấy cứ níu lấy Tùng, khiến anh không thể dời bước chân đi được. Sự tiến bộ trong tiếng đàn được thể hiện chỉ vỏn vẹn trong một bản nhạc khiến anh kinh ngạc. Anh thực sự muốn biết chủ nhân của tiếng đàn ấy là ai. Ai trong cái công ty này lại có khả năng chơi đàn như vậy nhỉ?

Cửa hội trường không đóng. Bên trong hội trường chỉ ngăn cách với hành lang bằng một tấm màn cửa bằng nhung tối màu. Tùng nhẹ nhàng lách qua tấm màn ấy bước vào trong.

Cả hội trường đều tối đen, chỉ có một ánh đèn trên sân khấu soi rõ hình dáng một người phụ nữ. Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, cô đang chìm đắm trong bản nhạc mà mình chơi.

Dưới ánh đèn rọi, tóc và quần áo cô đều sáng lên như trong một giấc mơ. Khuôn mặt cô ở phần ngược sáng, nhưng vì Tùng đang đứng trong bóng tối, nên anh vẫn có thể nhận diện được khuôn mặt ấy. Và vì nhận diện được, nên trong lòng anh lúc này đang vô cùng sửng sốt.

Khuôn mặt này, không phải là người tạp vụ mà anh mới gặp tuần trước đó sao?

Chị ta tên là gì nhỉ?

À, phải rồi, Kim Chi. Chị ta tên là Kim Chi.

----------------------

Dưới đây là bản Chèo Thuyền của Tchaikovsky.



Thứ Tư, 22 tháng 6, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 1: Nữ Tạp Vụ

 Khi Tùng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã tối đen như mực. Anh liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ tối rồi. Thảo nào ngoài trời lại tối như vậy.

Tùng với tay cầm điện thoại. Lúc này anh mới nhớ ra điện thoại mình vẫn để chế độ im lặng từ cuộc họp chiều nay, quên mất chưa chuyển về chế độ bình thường.

Đúng như Tùng dự đoán, anh có mười bảy cuộc gọi nhỡ. Mười cuộc là của mẹ anh. Ba cuộc là của bố anh. Hai cuộc là của em gái anh. Hai cuộc là của Hoàng, bạn thân anh. Anh đoán chắc mẹ anh gọi cho anh không được nên nhắn cho mấy người còn lại. Dù anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, hôm nào chưa thấy anh về thì cứ ăn cơm trước, để phần cơm cho anh là được, nhưng ngày nào mẹ anh cũng gọi để hỏi anh có về ăn cơm không. Có điều hôm nay gọi liên tục thế này thì cũng hơi khác thường.

Tùng gọi lại cho mẹ.

“Anh quên mất hôm nay là ngày gì rồi à?” Mẹ anh nói oang oang qua điện thoại. Tùng phải giơ điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ của mình.

Không xong rồi. Người mẹ nền nếp gia giáo của anh hẳn đang rất bực mình. Tùng cố lục tìm trong trí nhớ xem hôm nay là ngày trọng đại gì đến mức mẹ anh nổi giận như vậy, nhưng anh chẳng thể nhớ được gì. Những số liệu công việc chiều nay đã hoàn toàn chiếm hết tâm trí anh, và não anh vừa mới được khởi động lại, nên hiện tại bộ nhớ tạm thời của nó hoàn toàn trống rỗng, những dữ liệu khác chưa được tải về kịp.

“Hôm nay là …” Anh lúng túng.

“Cái Diệp nó tới nhà mình ăn tối. Anh không nhớ à?” Giọng mẹ anh đã hạ tông nhưng vẫn còn rất to. “Khổ thân con bé, nó chờ anh mãi. Nó tủi thân lắm đấy. Tôi mà là nó thì lần sau tôi thèm vào gặp anh nữa.”

À, hóa ra là vụ ăn tối. Anh quên khuấy đi mất.

Gần đây mẹ Tùng bắt đầu lo lắng vì chuyện hôn nhân của anh. Những năm gần đây, cứ bắt đầu vào mùa cưới là bà lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa về chuyện hôn nhân của con trai mình. Em gái Tùng kém anh ba tuổi nhưng cũng đã lấy chồng, sinh con, yên bề gia thất. Chỉ có anh đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu gì của việc bà sắp có cháu nội cả. Chắc đây là quả báo của mẹ anh, Tùng thầm nghĩ vậy mỗi lần mẹ giục chuyện vợ con.

Trước đây anh cũng từng có vài ba người bạn gái. Mối quan hệ cũng chưa có gì sâu đậm lắm, vì mỗi lần anh có bắt đầu một mối quan hệ, chưa kịp tiến xa hơn thì mẹ anh đã luôn tìm cớ để anh dẫn về nhà, rồi sau đó khi người ta đã về, mẹ anh sẽ dùng ba nghìn chín trăm lý lẽ để nói rằng cô gái đó không hợp với anh. Được hai lần, tới lần thứ ba, Tùng đã cố tìm mọi cách để qua mắt mẹ, hẹn hò với cô gái đó được hẳn năm tháng, tới tháng thứ sáu, không hiểu từ đâu, mẹ anh lại biết chuyện, vậy là lịch sử lại lặp lại, mẹ anh mời cô gái đó tới nhà ăn cơm, rồi sau đó, không có sau đó nữa. Mẹ anh nói anh và cô ấy không hợp nhau, cũng không hiểu mẹ anh đã nói gì với cô ấy, mà người đề nghị chia tay là cô ấy chứ không phải là anh.

Cũng may, trước giờ, Tùng chưa từng có tình cảm quá sâu sắc với cô gái nào, nên cũng chưa bao giờ cảm thấy quá đau khổ vì chia tay ai cả. Hoàng vẫn hay trêu anh là “mama boy”, anh cũng không phản đối. Từ bé, anh đã luôn là con ngoan, thi thoảng có hơi ham chơi, nhưng luôn nghe lời bố mẹ. Năm lớp Sáu, anh thích chơi trượt ván, nhưng khi mẹ anh nói trò đó nguy hiểm rồi mang cái ván trượt của anh đem cho một người họ hàng, Tùng cũng không dám có ý kiến gì. Anh ngoan ngoãn ngồi nghe mẹ giảng giải về những mối nguy hiểm khi trượt ván, sau đó cũng không hề lén lút đi thuê ván trượt sau giờ học như mấy người bạn khác.

Dù là với ván trượt, hay với các cô gái, chỉ cần mẹ anh nói không thích, lý trí của anh sẽ tìm cách để tự thuyết phục bản thân quên đi. Lúc bé thì anh dồn sự tập trung vào việc khiến mẹ anh vui lòng là học, lớn rồi thì anh tự biết dồn tâm trí vào công việc. Cứ thế rồi thời gian trôi qua, anh đã ba mươi tuổi, vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ sống một cuộc sống êm đềm và vẫn độc thân.

Anh cứ nghĩ tới lúc cần sẽ gặp một cô gái tốt, dẫn cô ấy về ra mắt mẹ, hoặc tốt nhất là để mẹ anh chọn cho anh một cô gái nào đó mà bà vừa lòng, sau đó kết hôn, sinh con. Tùng nghĩ rằng đàn ông thì quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, sau đó mới tới chuyện vợ con. Với anh thì trong chuyện hôn nhân, việc phù hợp về quan điểm sống và thói quen sinh hoạt vẫn quan trọng hơn tình yêu. Tình yêu đến sau hôn nhân mới là thứ tình cảm bền chặt nhất.

Anh đã gặp Diệp ở một đám cưới. Cô là bạn của cô dâu, được mời biểu diễn piano trong đám cưới của họ, còn Tùng là họ hàng gần của chú rể. Đôi vợ chồng son biết Tùng thích piano nên đã giới thiệu họ với nhau. Hôm đó quá vội nên hai người cũng chỉ kịp chào hỏi chứ chưa kịp tìm hiểu gì.

Thế nhưng hóa ra mẹ anh lại là chỗ quen biết với dì của Diệp. Sau khi tìm hiểu thông tin từ người dì này, bà có vẻ rất vừa lòng với cô. Nếu mẹ anh vừa lòng, thì có lẽ đó là một mối không tồi. Chỉ là sau ngày đó, trái tim anh không thể nào dễ dàng mở cửa cho ai được nữa…

Vừa nghĩ, anh tóm vội chiếc áo khoác trên móc rồi mặc vào. Trời đã bắt đầu chuyển sang mùa Đông được mấy hôm.

Hôm nay là cuối tuần nên khối nhân viên văn phòng có lẽ cũng không có ai tăng ca, giờ này chắc mọi người đã về hết cả, các phòng đều đã đóng cửa và tắt đèn hết. Anh đi xuyên qua hành lang tầng ba lạnh lẽo không một bóng người, bỗng dưng trong lòng thoáng một chút cô đơn. Có lẽ là do trời thì lạnh và bụng thì hơi đói thôi, Tùng tự nhủ.

Khi xuống tầng hai, anh mới biết mình không phải là người duy nhất ở lại muộn. Ở trước cửa hội trường, có ai đó đang loay hoay với cái băng rôn chào mừng đại biểu tham dự hội thảo tuần sau.

Tuần sau công ty anh tổ chức một hội thảo chuyên ngành với chủ đề Tương lai của phân bón hữu cơ. Đây là một hội thảo rất quan trọng, có sự tham gia của nhiều chuyên gia trong và ngoài nước. Tấm băng rôn vốn bình thường chỉ cho thiết kế tàm tạm rồi in ra treo lên trước cửa, nay phòng marketing đã bỏ công sức làm cho nó mang cảm giác thật “hữu cơ” bằng cách cắt chữ nổi 3D từ các vật liệu tái tạo, thân thiện với môi trường như gỗ và giấy bìa. Mất công hơn bình thường nhưng trông cũng khá ấn tượng, nhưng có lẽ đính thủ công nên không được chắc chắn lắm, một số chữ đã rơi rụng mất.

Một nhân viên mặc đồng phục tạp vụ đang ngồi vắt vẻo trên chiếc thang, đính lại những chữ đã bị rơi xuống.

Cô khá chuyên tâm với việc đính chữ của mình, nên không để ý tới một chữ “I” trong tay đã bị rơi xuống đất. Khi đính tới lượt chữ “I”, cô sờ trong túi áo không thấy đâu, quay ra sau thì thấy Tùng đang mỉm cười đưa chữ “I” vừa nhặt dưới đất lên cho mình.

Có lẽ sự xuất hiện của anh nằm ngoài dự liệu nên cô hơi giật mình, mở to mắt nhìn anh. Điệu bộ như khi nhìn thấy ma của cô khiến anh khẽ bật cười.

“Chị không cần hoảng sợ như thế. Tôi không phạt chị đâu.”

“Cái này… lúc nãy người ta vận chuyển đồ vào trong hội trường, không may va phải… chữ rơi ra…” Chị ta ấp úng giải thích. Có lẽ tính chất công việc ít giao tiếp, lại là nhân viên mới, khiến chị ta hơi lúng túng khi đối mặt với người lạ.

“Chị là nhân viên mới à?” Tùng hỏi. “Sao tổ tạp vụ lại để nhân viên mới làm ca tối thế này?

“Thực ra... tôi làm được hơn một tháng rồi.” Chị ta ngại ngùng đáp.

“Hơn một tháng?” Tùng nghi hoặc quan sát người nhân viên tạp vụ mới gặp lần đầu. “Sao tôi chưa gặp chị bao giờ?”

“Cái đó… Tôi không biết.” Chị ta lí nhí.

Có người cho rằng làm sếp thì phải có uy như bố anh, phải để cho nhân viên sợ mình thì mới ra dáng làm sếp, nói nhân viên mới nghe. Nhưng Tùng không làm được.

Anh hoàn toàn trái ngược với bố. Có lẽ đó là sự khác nhau giữa người trưởng thành trong gian khó và người được sung sướng từ lúc lọt lòng. Trong công ty, Tùng có biệt danh là “hoa hậu thân thiện”. Mẹ anh luôn lo sự tử tế quá mức của anh sẽ có ngày bán đứng công ty.

Từ nhỏ anh đã biết rằng với những người có xuất phát điểm tốt như mình thì rất khó để có được sự công nhận của mọi người, bởi vậy anh luôn cố gắng để có ít kẻ thù nhất có thể. Anh luôn cố gắng hòa đồng với tất cả nhân viên. Anh cố để nhớ mặt nhớ tên tất cả mọi người, từ nhân viên bảo vệ cho tới các công nhân trong nhà máy.

Sao lại có một nhân viên tạp vụ làm tới hơn một tháng rồi mà anh lại chẳng hề có ấn tượng gì?

Tùng thầm quan sát người phụ nữ trước mặt.

Chị ta tầm hơn ba mươi tuổi. Vóc dáng khá mảnh mai so với mấy nhân viên tạp vụ đẫy đà thường thấy trong công ty. Làn da do không được chăm sóc thường xuyên nên khá khô ráp và đen sạm đi. Nhìn kỹ, thì trừ làn da không được chăm chút ra, mắt, mũi hay môi của chị ta cũng khá cân đối và hài hòa. Điểm nổi bật trên khuôn mặt là một đôi mắt khá đẹp và buồn. Có lẽ là một người phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi vì lấy nhầm một người chồng không như ý.

Cái khuôn mặt này, nếu đã từng nhìn một lần, hẳn Tùng phải có ấn tượng qua chứ? Anh thầm thở dài. Có lẽ mẹ anh nói đúng, dạo này anh đã quá chú tâm vào công việc rồi.

Trong lúc Tùng đang hoang mang vì việc không nhớ nổi mặt của một nhân viên tạp vụ đã làm việc hơn một tháng, chị ta đã đính xong chữ lên băng rôn.

“Chị biết tiếng Anh à?” Tùng nhìn chị ta đang cẩn thận đính chữ cái cuối cùng.

“Không… Tôi không… Sao anh lại hỏi thế?” Chị ta chầm chậm trèo xuống khỏi thang.

“Tôi thấy chị không cần nhìn mẫu nên đoán vậy thôi.”

“Tôi chỉ học thuộc thôi.” Chị ta đáp.

Anh mỉm cười chào chị ta rồi đi về phía cửa. Đi được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì, anh quay người lại.

“À quên mất, chị tên gì nhỉ?”

“Tên tôi là Kim Chi.” Chị ta nhẹ nhàng đáp, hai mắt lần đầu tiên nhìn về phía anh.

Cái tên Kim Chi đã bước vào cuộc đời Tùng như thế.

Khi bóng Tùng vừa khuất sau cầu thang, Kim Chi thở phào nhẹ nhõm. Dù đã quen với vị trí hiện tại, và khả năng giả vờ của cô đã tốt hơn trước nhiều, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Tùng khiến cô suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm. Cũng may mà anh ta không quá bận tâm. Phải rồi, ai mà thèm bận tâm tới một nhân viên tạp vụ tôm tép chẳng có tí sức ảnh hưởng nào như cô cơ chứ.

Kim Chi chợt bật cười. Nụ cười nhạt như tiếng thở dài hắt ra từ bờ vai gầy của cô. Chữ đã đính xong, cô nhanh chóng thu dọn rồi ra về để kịp chuyến buýt cuối cùng.