Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 6: Bóng Ma Trong Nhà Hàng

 Có tiếng gõ cửa. Tùng xoay ghế lại, ngồi thẳng người rồi nói to để người bên ngoài có thể nghe thấy.

“Vào đi.”

Kim Chi từ ngoài rụt rè bước vào phòng. Đây không phải là lần đầu tiên cô vào đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô vào khi có mặt chủ nhân của căn phòng này. Những lần trước cô vào để dọn dẹp thì không có ai cả.

“Tôi thành thật xin lỗi.” Tùng tỏ vẻ chân thành. “Tôi đã sấy kỹ rồi nhưng điện thoại của cô vẫn không lên được.”

Mặt Kim Chi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Tùng tiếp tục.

“Hay là thế này đi, gần đây có một cửa hàng sửa điện thoại khá tốt. Tôi sẽ mang nó tới đó sửa cho cô.”

“Thôi anh không cần phải làm thế đâu.” Kim Chi sợ hãi xua tay. Cô cảm thấy không thoải mái trước sự nhiệt tình có phần thái quá này.

“Dù sao cũng là lỗi của tôi mà. Tại tôi làm cô giật mình nên điện thoại mới bị rơi vào nước.” Tùng cố mỉm cười thật tự nhiên. “Lỗi của tôi nên cô để tôi chịu trách nhiệm đi, nếu không sau này tôi đâu dám nhìn mặt cô nữa.”

“Nếu vậy, thì tôi nhờ anh vậy.” Nếu sếp của bạn khăng khăng đề nghị giúp đỡ bạn, thì chẳng việc gì phải từ chối. Kim Chi tuy ít giao tiếp xã hội nhưng có thể hiểu được điều này. Cô chào Tùng rồi quay trở lại phòng tạp vụ để thay đồng phục, sau đó cầm túi xách ra về.

Lúc đi gần tới bến xe buýt thì tiếng còi xe ở bên cạnh khiến cô giật mình. Theo quán tính, cô quay sang nhìn vào chiếc xe hơi màu đen vừa mới đỗ lại. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt cô.

“Chị làm gì mà đi nhanh thế.” Lâm vẫy tay chào cô.

“Ơ, sao em lại ở đây?” Kim Chi không giấu được ngạc nhiên. Hóa ra lúc nãy Lâm gọi điện là để chắc chắn cô vẫn còn ở trong công ty.

“Em gọi cho chị mãi mà không được.”

“Điện thoại chị bị rơi vào nước. Người ta đem đi sửa rồi. Mà sao em lại tới đây?”

“Chị không sao thì em yên tâm rồi. Chị lên xe đi, em chở chị đi ăn tối.” Lâm mở cửa xe cho cô.

Kim Chi hơi chần chừ. Dạo gần đây cô đã làm phiền Lâm quá nhiều, nếu đi ăn lần này thì cô nhất định phải giành trả tiền, nhưng không biết cô có mang đủ tiền không. Thẻ ngân hàng thì hôm qua đi rút tiền xong cô đã để quên trong túi áo khoác ở nhà rồi. Vào mùa Đông cô không có thói quen dùng ví, lúc đi ra ngoài thì thường chỉ cho tiền và thẻ ngân hàng vào túi áo khoác rồi kéo khóa lại.

Cô cho tay vào túi áo, sờ thấy tờ 500 nghìn còn mới vẫn nằm đó thì mới yên tâm gật đầu, đội mũ bảo hiểm rồi lên xe. Cô vốn cũng định mời Lâm đi ăn một bữa để cảm ơn nhưng vẫn chưa có dịp. Nhân tiện hôm nay thì đi luôn vậy.

“Xe này là em mượn của sếp em đấy.” Không đợi Kim Chi hỏi, Lâm đã vội giải thích. “Sếp em thừa một cái không đi nên bảo em lúc nào cần thì lấy ra dùng cho đỡ hỏng xe. Hôm nay trời lạnh, lại mưa phùn nên đi cái này cũng tiện hơn.”

Lâm dừng xe trước một nhà hàng Nhật Bản. Từ phong cách thiết kế tới dàn xe hơi sang trọng đỗ trước cửa, Kim Chi đoán có lẽ đây là một chỗ đắt tiền. Cô không vội xuống mà cứ nấn ná ngồi trên xe của Lâm, mãi mới dám ấp úng.

“Chỗ này… có vẻ đắt quá. Hay mình đi chỗ khác đi.”

“Cũng không đắt lắm đâu. Nhà hàng này mới khai trương nên được giảm giá 30%.” Lâm tắt máy và tháo dây an toàn. “Hơn nữa hôm nay em muốn ăn mừng vì mới được lên chức. Từ giờ em làm quản lý rồi nên chị đừng lo em không đủ tiền. Kể cả hôm nay nó không giảm giá thì em cũng nhất định phải ăn ở đây.”

Kim Chi không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng xuống xe. Cô biết mấy năm gần đây công việc của Lâm cũng không tốt lắm, nên vẫn muốn anh tiết kiệm để sau này có thể mua nhà, mua xe và cưới vợ nữa. Dù hôm nay có được lên làm quản lý rồi thì cũng không biết tương lai sau này sẽ thế nào.

“Cũng đã mấy năm rồi chị không ăn đồ Nhật còn gì. Em vẫn còn nhớ ngày trước lúc còn làm với anh Bách, chị rất thích ăn sushi, tháng nào cũng phải đi ăn ít nhất một lần.”

Lòng Kim Chi chợt chùng xuống khi nghe nhắc tới cái tên ấy. Nhanh quá! Mới đó mà cũng mấy năm rồi…

Biết mình lỡ lời, Lâm vội hướng sự chú ý của Kim Chi sang chuyện khác.

“Nhà hàng này dạo gần đây nổi tiếng lắm. Nó có tận mấy cơ sở cơ. Hôm trước em đi liên hoan với công ty ở chi nhánh chỗ Cầu Giấy thấy ngon quá, đang định hôm nào dẫn chị qua bên đó ăn. Hôm nay biết nó mở chỗ mới ở gần công ty chị là em phải rủ chị đi ăn ngay.”

Ngày khai trương được ưu đãi lớn nên nhà hàng rất đông khách. Rất may là Lâm đã đặt bàn trước nên hai người không phải chờ. Nhân viên lễ tân dẫn họ tới một bàn đôi ở trong góc phòng. Chỗ này kín đáo và yên tĩnh hơn hẳn so với các bàn khác.

“Em biết chị không thích ồn ào nên đặc biệt dặn nhà hàng để bàn trong góc cho chị đấy.” Lâm cười. Anh vẫn luôn chu đáo như vậy.

Hai người gọi một bát canh rong biển, một đĩa sa lát bắp cải, một suất cơm lươn, cá hồi nướng và một khay sushi và sashimi tổng hợp.

Lâm nói đúng, đã rất lâu rồi cô không ăn đồ Nhật. Nhà hàng này đúng là danh xứng với thực, món nào cũng rất ngon miệng. Nhưng không hiểu sao lúc đưa miếng sashimi đầu tiên vào miệng, cái vị béo ngậy của miếng cá hồi tươi sống lẫn với vị cay nồng của mù tạt và gừng hồng khiến Kim Chi bỗng cảm thấy buồn. Cảm giác này giống như lúc đi ngang qua một nhà nào đó, vô tình ngửi được mùi nước xả vải quen thuộc mà mình đã từng dùng từ chục năm về trước, hoặc ở một góc phố xa lạ tình cờ nghe được một bản nhạc mà mình thường nghe thuở thiếu thời. Lúc đó, cô thường sẽ đứng ngẩn ngơ trong chốc lát mà bâng khuâng nhớ về những ngày tháng đã qua, khi cô còn dùng mùi hương xả vải đó, hoặc còn thường nghe bản nhạc đó.

Cái vị quen thuộc của miếng sashimi kia khiến Kim Chi nhớ lại những ngày cô còn thường đi ăn nhà hàng Nhật mỗi tháng một lần. Đã lâu lắm rồi, hay là mới chỉ mới mấy năm trước thôi nhỉ?

“Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị của chị à?” Lâm khó hiểu quan sát thái độ của Kim Chi rồi tự mình gắp một miếng cá hồi cho vào miệng để kiểm chứng. “Em thấy ngon mà.”

“Không, chỗ này làm ngon lắm.” Cô nuốt vội miếng thức ăn trong miệng, gượng cười. “Chắc tại lâu không ăn đồ sống thế này nên chị chưa quen lắm thôi.”

Để Lâm không nghi ngờ nhận định của mình, Kim Chi gắp liền mấy đũa. Dần dần, đồ ăn ngon và sự nhiệt tình của Lâm cũng khiến cô thoải mái hơn.

Lâm đang làm cho một công ty kinh doanh máy lọc nước. Đợt này công ty mở rộng chi nhánh, anh được thăng chức lên làm trưởng phòng kinh doanh, quản lý một nhóm nhân viên mười người. Lâm kể cho cô mấy chuyện vui ở chỗ làm. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đã lâu rồi cô mới có cảm giác cuộc sống của mình bình thường như vậy.

Khi hai người đã ăn vơi một nửa số đồ ăn trên bàn thì bỗng cô nghe thấy Lâm hỏi.

“Anh ta là sếp của chị đúng không?”

“Ai cơ?” Kim Chi đột ngột dừng đũa.

“Người đàn ông ngồi ở bàn trong góc đằng kia kìa.”

Kim Chi quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Lâm đang hướng về phía góc trái bên kia của căn phòng. Nhà hàng này rộng, mặt sàn có lẽ khoảng hơn 150 mét vuông, nhưng vừa nhìn qua thì Kim Chi ngay lập tức nhận ra họ.

Tùng đang ngồi cùng bàn với một người phụ nữ trẻ. Cả hai người bọn họ đều ngồi vuông góc với bàn của Kim Chi nên có thể thấy được nửa mặt của cả hai. Tùng vẫn mặc bộ quần áo mà cô đã thấy ở công ty, bên ngoài là bộ đồ vest công sở tối màu, bên trong là chiếc áo len lông cừu màu nâu nhạt. Có lẽ anh vừa mới tới nên đang vừa xem menu vừa nói gì đó với người phục vụ.

Cô gái ngồi đối diện anh mặc bộ váy nhung xẻ tà màu đỏ đun cùng quần tất đen. Làn da trắng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu to tròn, mái tóc xoăn xù ngang vai cùng đôi môi được đánh son đỏ cùng màu váy khiến cho người ta dễ liên tưởng tới hình ảnh một nữ diễn viên Hồng Kông những năm 80s. Vẻ đẹp rực rỡ đi cùng phong cách cổ điển khiến cô trông vô cùng nổi bật. Hình như đến nửa số thực khách trong phòng, những người may mắn được xếp ghế quay mặt về phía góc phòng bên trái đều sẽ phải kín đáo nhìn trộm cô một cái. Có lẽ không chỉ ở trong nhà hàng này mà chắc hẳn bất cứ nơi nào có mặt thì cô cũng sẽ thu hút mọi ánh nhìn như vậy.

Có lẽ cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất vui tính. Không biết cô nói gì đó, nhưng sau khi nghe xong bỗng dưng Tùng cười phá lên. Trông anh vô cùng vui vẻ.

“Chị sao thế?” Lâm đột nhiên thấy mặt Kim Chi tái nhợt hẳn đi, như thể cô vừa trông thấy một bóng ma. “Chị không khỏe ở đâu à?”

“Không… không có gì đâu…” Cô yếu ớt đáp lại, ánh mắt thất thần nhìn vào một điểm vô định trên mặt bàn.

Lâm nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt cốc nước lọc của Kim Chi. Dù đáy cốc đã đặt ở trên mặt bàn nhưng nước ở bên trong vẫn đang sóng sánh. Rồi đột nhiên anh thấy cô đứng dậy.

“Chị thấy không khỏe. Chị về trước nhé.” Kim Chi nói một cách rất dứt khoát rồi cúi đầu, bước nhanh về phía cửa. Lâm thoáng một chút ngơ ngác, anh khó hiểu nhìn theo bóng Kim Chi đang đi xa dần rồi đứng dậy, cầm theo chiếc túi xách mà cô để quên.

Vì phải thanh toán nên khi Lâm đuổi kịp thì đã thấy Kim Chi ngồi chờ thất thần ở bến xe buýt. Anh cũng không biết rốt cục có đúng là cô đang chờ xe buýt hay không, vì chuyến xe buýt duy nhất vừa đi qua rồi nhưng cô vẫn chỉ ngồi đó. Giống như lúc nãy ở nhà hàng, đầu cô hơi cúi, ánh mắt cô thẫn thờ nhìn xuống một điểm vô định trên đường, thậm chí ngay cả khi Lâm đi tới bên cạnh mà cô cũng không hề hay biết.

Anh định cứ ngồi xuống yên lặng cùng cô như vậy, nhưng thấy Kim Chi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nên đành khoác chiếc áo mà cô đã để quên ở nhà hàng lên vai cô.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lâm, ánh mắt cô ánh lên một chút ngạc nhiên.

“Sao em lại biết chị ở đây?”

“Chị vội tới mức quên cả túi xách, làm sao có tiền mà đi taxi! Chị nhìn thấy ma hay sao mà đi nhanh thế!” Anh khẽ thở dài. “Chị lên xe đi, em đưa chị về.”

Lâm đỗ xe cách bến xe buýt một đoạn. Cô im lặng đi theo anh ra xe. Anh cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng lái xe trên suốt đường về.

Anh dừng xe ngay dưới chân chung cư. Khi chào tạm biệt Kim Chi xong, anh mới phát hiện ra cô lại để quên túi nên vội đuổi theo cô.

“Chị lại quên túi này.” Lâm đưa cho cô chiếc túi xách.

Kim Chi nhận lại chiếc túi, cảm ơn Lâm rồi chào tạm biệt anh lần nữa. Khi cô quay đầu bước đi, chợt nghe thấy giọng anh ở phía sau.

“Chị đã quên anh ấy rồi à?”

Câu hỏi của Lâm khiến Kim Chi không giấu nổi kinh ngạc mà quay đầu lại, mở to mắt nhìn anh. Môi cô mấp máy như thế muốn nói điều gì đó. Lâm chờ cô hỏi lý do vì sao bỗng dưng anh lại hỏi thế, nhưng cô chỉ im lặng, mà anh thì không thể cứ giả vờ như mình chưa nói gì được, thế nên đành phải ấp úng.

“Có phải…chị thích anh giám đốc kia rồi không? Em thấy từ lúc trông thấy anh ta tối nay, thái độ của chị thay đổi hẳn. Giữa hai người xảy ra chuyện gì thế?”

Lúc này, mắt Kim Chi càng mở to hơn, như thể sự kinh ngạc của cô đã lên đến cực độ. Rồi bỗng dưng cô phá lên cười.

“Em nghĩ gì thế? Sao chị lại thích anh ta được?”

“Thế sao chị lại phải tránh mặt anh ta?” Lâm chất vấn.

“Chị không tránh mặt anh ta.”

“Lẽ nào…” Lâm cắn môi. Anh thực sự không muốn nghĩ tới kết quả này. “Lẽ nào…chị bị anh ta phát hiện rồi?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét