Chỉ mấy phút sau, Tùng đã thấy cô đi từ ngoài vào. Lúc cô đi gần tới nơi, anh giả vờ chú tâm vào màn hình điện thoại không thèm nhìn đường và va vào cô.
“Xin lỗi.” Tùng ngẩng lên nhìn Kim Chi.
Thế nhưng Kim Chi dường như không để ý thấy người va vào mình là Tùng, cô chỉ gật đầu nói không sao rồi định tiếp tục bước đi thì đã nghe thấy giọng anh.
“Ơ, hóa ra nhà chị ở đây à?” Tùng giả vờ ngạc nhiên.
Lúc này Kim Chi mới nhìn lên mặt của người đàn ông trước mặt và ngờ ngợ nhận ra anh. Khi nhận ra, dường như cô trở nên lúng túng hơn rất nhiều.
“Không… Tôi chỉ trông nhà cho người ta thôi.” Cô lí nhí đáp, dáng vẻ y hệt như lần anh bắt gặp cô đính chữ ở trong sảnh. Như sợ anh hiểu nhầm rằng mình là người có tiền, cô vội giải thích thêm. “Cả gia đình họ đều đã đi định cư ở nước ngoài, thấy tôi chưa có chỗ ở nên họ thuê tôi trông nhà giúp.”
Nói xong, Kim Chi nhìn xuống bộ quần áo rẻ tiền của mình. Bộ quần áo mà cô đang mặc này đúng là không tương xứng với khung cảnh nơi này.
“Anh cũng ở đây à?” Cô hướng câu chuyện về phía Tùng.
“Không. Tôi chỉ tới đây thăm một người họ hàng thôi.” Tùng tiếp tục giả vờ giả vịt nghĩ ra một người họ hàng trong tưởng tượng. Đúng lúc này, bụng anh réo lên, phát ra mấy tiếng ọc ọc như nước đang sôi vậy.
“Chúng tôi mải trò chuyện quá quên cả ăn tối.” Anh xấu hổ bào chữa cho cái bụng đang lên cơn đói của mình.
“Chắc anh đói lắm rồi. Thôi tôi không làm phiền anh nữa nhé.” Kim Chi như vớ được vàng, vội lấy cớ chào tạm biệt anh. Cô đang quay lưng bước về phía thang máy thì lại nghe thấy tiếng Tùng gọi.
“Khoan đã, chị có biết chỗ nào ăn được quanh đây không?”
“Chắc mấy hàng bún và phở ở tòa bên cạnh vẫn còn mở đấy, chứ giờ này chắc hết cơm rồi.” Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
“Có quán nào ăn được không?”
“Tôi… cũng không ăn ngoài bao giờ nên không rõ.” Cô ấp úng.
Lúc này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tùng bỗng dưng lại hỏi.
“Chị có muốn đi ăn cùng tôi luôn không? Tí về nhà đỡ phải lỉnh kỉnh nấu ăn.”
Câu hỏi bất ngờ khiến Kim Chi hơi khựng lại. Mấy giây sau cô mới mở to mắt ngẩng lên nhìn anh.
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi đã có cơm ở nhà rồi.” Cô từ chối.
“Chị nấu từ lúc nào thế?”
“Tôi nấu sáng nay. Giờ chỉ cần về hâm nóng lại thôi.”
“Thôi, cứ để tôi mời chị bữa tối đi. Tự dưng tôi không muốn đi ăn một mình cho lắm.”
“Tôi không đói.” Cô dứt khoát.
“Tiếc quá. Tôi đành ăn một mình vậy.” Tùng mỉm cười, cũng không cố nài nỉ thêm nữa. Anh chào Kim Chi rồi đứng yên nhìn theo bóng cô đi vào thang máy một mình. Khi thang máy bắt đầu khép lại và đi lên, nụ cười của anh vụt tắt.
Anh chăm chú nhìn vào bảng hiển thị số tầng cạnh nút gọi thang. Thang máy dừng ở tầng 5.
Tùng khẽ nhíu mày nhìn vào số 5 kia một lúc lâu rồi mới quay người bước ra khỏi sảnh. Anh dễ dàng tìm được một quán phở gà còn mở cửa ở tòa chung cư bên cạnh. Bánh phở hơi nhão và nước dùng hơi mặn, nhưng Tùng vẫn cố ăn. Lúc này anh đã quá đói để lãng phí bất cứ thứ gì. Vừa ăn anh vừa nghĩ lại cuộc gặp vừa rồi giữa mình và Kim Chi.
Cô nói cô trông nhà cho họ hàng vì gia đình người ta đã định cư ở nước ngoài. Tình huống trông nhà cho người quen trên thực tế cũng không phải là không thể xảy ra, nhưng đó thường là với dạng nhà đất đắt tiền. Chủ nhà sợ cho thuê sẽ hỏng hóc và nhanh cũ nhà nên có thể sẽ thuê người trông thật. Thông thường với một tiêu sản như chung cư, lúc không ở tới thì người ta sẽ cho thuê chứ rất hiếm người còn thuê người tới ở để trông, đặc biệt là ở những khu cũng không hẳn thuộc dạng cao cấp như thế này. Chuyện này chắc anh vẫn sẽ cần chờ tay thám tử tư kia từ Đà Nẵng về mới điều tra thêm được.
Nhưng nếu có ý định vào công ty để lấy cắp các thông tin mật, thì đáng ra cô ta phải có thái độ muốn tiếp cận anh, hoặc ít ra vừa nãy cũng phải đồng ý đi ăn với anh chứ. Tại sao anh đã cố nài nỉ rồi mà cô ta vẫn kiên quyết từ chối như vậy? Phải chăng cô ta sợ lộ nếu tiếp xúc nhiều với anh?
Tùng ăn nốt bát phở, tính tiền rồi lái xe về.
Cả nhà anh đã đi ngủ hết. Ngôi biệt thự ba tầng gần như chìm trong bóng tối, chỉ còn sót lại một vài ngọn đèn còn sáng trong vườn. Anh nhẹ nhàng đi về phòng mình, cố gắng không gây ra tiếng động để không ai trong nhà thức giấc. Anh không vội bật đèn mà cứ thế mở cửa sổ, đứng trong bóng tối nhìn ra bóng cây ngọc lan ngoài vườn.
Một nỗi cô đơn mơ hồ cứ thế xâm chiếm anh. Bỗng dưng Tùng thấy những suy nghĩ của mình mấy hôm nay thật là nhảm nhí. Gì mà gián điệp của công ty đối thủ, gì mà đi theo người ta tới tận nhà, gì mà thuê thám tử tư để điều tra thân phận. Tất cả cứ như trong phim hay trong một giấc mơ không có thật vậy.
Có thể cô ta chỉ đơn giản là một phụ nữ ba mươi tuổi mới ly hôn chồng, muốn làm lại cuộc đời bằng cách làm một công việc tay chân đơn giản vì không đủ khả năng và tự tin để tìm một công việc khác. Có thể nỗi hoài nghi của anh chỉ là ảo ảnh do chính anh tạo ra mà thôi.
Anh cứ đứng như vậy một lúc lâu rồi khép cửa sổ lại để tránh sương đêm, sau đó đi tắm rồi lên giường đi ngủ.
Tối đó, Tùng ngủ không ngon.
Thế nhưng sáng hôm sau anh vẫn dậy rất sớm. Như thường lệ, sau khi ăn sáng, anh lái xe ra khỏi nhà lúc 8 giờ. 9 giờ có cuộc họp quan trọng nên anh không đến muộn được.
Cuộc họp tan lúc 11 rưỡi, Tùng nhìn trưởng các bộ phận lục tục kéo nhau ra khỏi phòng, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, vội gọi.
“Chị Cúc này, tôi có việc này cần nhờ chị chút.”
Cúc là trưởng phòng Cơ Sở Vật Chất của công ty, phụ trách cả bộ phận tạp vụ.
“Vâng, cậu có gì dặn tôi à?” Cúc dừng lại, quay đầu về phía Tùng.
“Cái này đáng nhẽ lúc nãy họp phải nói luôn, nhưng tôi quên khuấy đi mất. Không biết trong tổ tạp vụ có nhân viên nào biết tiếng Anh không nhỉ? Không cần phải giỏi đâu, chỉ cần giao tiếp cơ bản thôi. Nói tiếng bồi cũng được.”
“Cái này tôi cũng không rõ. Để tôi hỏi lại mọi người xem.” Cúc đáp, hơi bất ngờ với câu hỏi của Tùng. “Để tôi xem có ai trước đây từng làm trong khách sạn hay trường quốc tế nào không. Dạo trước có một chị từng làm ở khách sạn trong phố cổ, cũng bập bõm đủ để giao tiếp, nhưng chị ấy nghỉ mất rồi.”
“Thế chị hỏi giúp tôi nhé. Tôi cần một người biết tiếng Anh một chút để dọn phòng cho vị chuyên gia nước ngoài kia. Làm cả tầng ba trong hai tuần ông ấy ở đây nhé. Lương hai tuần này sẽ tính gấp ba.”
“Chà, ngon nghẻ phết nhỉ, có khi các chị ấy lại chả tranh nhau đi học tiếng Anh cấp tốc ấy chứ!” Cúc đùa.
“Có gì chị báo tôi trước 6 giờ chiều nay nhé.”
“Vâng. Tôi sẽ hỏi ngay.”
Cúc chào Tùng rồi bước ra khỏi phòng họp. Đúng 3 giờ chiều, cô đã tới phòng giám đốc để gặp anh.
“Tôi hỏi khắp một lượt rồi. Chẳng có ai biết tiếng Anh cả. Họ chỉ biết ‘Hê lô’ là ‘Xin chào’ thôi chứ chẳng ai biết nhiều hơn đâu.” Cúc tỏ vẻ tiếc rẻ thông báo.
“Chị hỏi hết tất cả rồi à?” Tùng hỏi.
“Ừ. Tôi hỏi hết rồi. Thậm chí có mấy người hôm nay là ngày nghỉ tôi cũng gọi điện rồi.” Cúc khẳng định.
“Tôi nhớ có nhân viên mới, chị ta làm ca chiều tối, không biết chị đã hỏi luôn chưa?”
“Tôi cũng hỏi rồi. Nãy ăn trưa xong tôi gặp chị ta vào ca nên hỏi luôn. Tính ra tôi còn hỏi chị ta đầu tiên ấy.”
“Chị ta bảo sao?” Tùng không nén nổi tò mò.
“Chị ta nói nửa chữ cũng không biết.” Cúc nhún vai.
“Tiếc quá. Vậy chị phân công mọi người tuần sau làm cẩn thận giúp tôi nhé.” Tùng dặn dò lại một lần nữa cho có lệ.
Khi Cúc đi rồi, anh lại ngay lập tức đăng nhập vào hệ thống quản trị nhân sự, xem lại hồ sơ của Kim Chi một lần nữa. Anh nhấn nút download để tải hồ sơ về máy rồi nhấn lệnh in. Anh nhìn vào khuôn mặt của Kim Chi trong tờ hồ sơ mới được in ra, trong lòng bắt đầu cảm thấy rối bời.
Lúc này, anh có thể gần như chắc chắn một điều: Cô vào công ty này, đi làm công việc này, không phải vì tiền!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét