Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2022

Nhà Tù Thủy Tinh - Chương 2: Chèo Thuyền

 Nhờ có sự chuẩn bị chu đáo, hội nghị về nông nghiệp hữu cơ thành công tốt đẹp. Các đối tác cũng như các chuyên gia nước ngoài đều hết sức hài lòng. Cuối cùng Tùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm mà ngủ một giấc thật ngon. Sáng Chủ Nhật, anh ngủ tới tận hơn 10 giờ mới dậy. Vừa bước xuống tầng một thì anh đã thấy mẹ đang ríu rít trò chuyện với ai đó.

Hóa ra là sau khi hẹn ăn tối không thành, mẹ anh quyết tâm đổi lại thành bữa trưa. Có chết bà cũng nhất quyết phải để anh gặp cô gái mà bà đã nhắm sẵn cho vị trí con dâu tương lai.

Công việc đã hoàn thành, ngủ cũng đã đẫy giấc, tâm trạng Tùng rất tốt. Anh không có lý do gì để từ chối bà mẹ rất mực thương con như mẹ anh. Nếu giờ bà bảo ngày mai đi đăng ký kết hôn không chừng anh cũng sẽ đồng ý mà không mảy may nghĩ ngợi. Cũng may, bà chỉ bắt anh ăn một bữa cơm, thậm chí còn không bắt anh lái xe đưa Diệp về, nhưng trong tâm trạng tốt, anh không ngại làm mẹ vui lòng bằng cách chính mình chủ động đề nghị làm việc đó.

Thực ra, trái với ý nghĩ của anh về gu của các bà mẹ trong phim truyền hình giờ vàng mà mẹ anh hay xem, Diệp thực sự là một cô gái dễ mến. Tuy vẻ ngoài xinh đẹp và phong cách thời trang như những người mẫu trên bìa tạp chí khiến cô trông có vẻ hơi lạnh lùng và khó gần, nhưng thực ra cô lại thẳng thắn và chân thành hơn anh nghĩ rất nhiều. Ở Diệp có sự tự tin của một cô con gái ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, không bao giờ phải chịu cúi đầu để đạt được mục đích của mình. Anh chỉ ngạc nhiên vì tuổi của Diệp cũng không kém anh nhiều, một người con gái xinh đẹp và có gia cảnh tốt như vậy, đáng lẽ đã phải kết hôn từ lâu rồi, đâu còn độc thân vui vẻ đến tận giờ để chờ anh rước?

“Anh nghi ngờ nó không bình thường? Thế anh đến tuổi này chưa kết hôn thì cũng bình thường chắc? Nói người ta mà không biết soi gương!” Mẹ anh mắng khi Tùng bày tỏ thắc mắc về Diệp. “Người có tiêu chuẩn cao như con bé, chắc chắn không bạ đâu lấy đấy cho xong tấm chồng rồi. Nó phải đợi người mình thích chứ sao.”

Mắng anh xong, bà dịu giọng.

“Thật ra mẹ nghe dì con bé kể, số nó cũng khổ. Trước đây khi còn học đại học nó cũng từng yêu một người, nhưng rồi cuối cùng thằng bé kia lại phản bội và bỏ trốn cùng chính chị ruột của con bé. Nó bị sốc nên về sau cũng không thèm yêu ai, ở vậy tới giờ. Chứ xinh đẹp, giỏi giang, gia cảnh tốt như nó thì thiếu gì người theo đuổi. Nghe dì con bé kể mẹ cũng thấy thương lắm. Cho nên, nếu hai đứa thành đôi thì mẹ thấy vui gấp đôi, vui cho con, vui cho cái Diệp nữa.”

Đôi khi mẹ anh thật mâu thuẫn. Bà vừa có thể từ chối các cô gái anh hẹn hò cùng chỉ vì cho rằng gia cảnh của họ không môn đăng hộ đối với nhà anh, nhưng đồng thời bà cũng có thể cảm thông và thực lòng mong muốn những điều tốt đẹp đến với cô gái mà bà tin rằng xứng đáng. Tùng biết bản chất bà không phải là một người khinh thường người nghèo, mà chỉ đơn giản vì bà cho rằng những người kia tới với anh chỉ với một đích là có một cuộc sống vật chất tốt hơn (cứ như thể anh là một tên công tử bột chẳng có tí giá trị tự thân nào vậy!). Dù sao thì hiếm hoi lắm mẹ anh mới vừa lòng một cô gái như thế này. Vừa hay anh thấy cô cũng không tệ, mà chắc hẳn cô thấy anh cũng được, vậy thì cứ thử xem sao.

Hội nghị về nông nghiệp hữu cơ thành công tốt đẹp, tuần tới, Tùng đón các chuyên gia nông nghiệp từ Israel sang để cùng họp bàn về dự án nghiên cứu giống cây trồng mới. Người Israel là những người giỏi, nhưng cũng là những người khó tính nhất mà anh từng biết.

“Hai tuần tới tôi sẽ đổi xe cho công ty. Cô bảo anh Phương dùng xe tôi đưa đón chuyên gia, còn tôi sẽ lái xe công ty đi làm. Dặn nhà bếp chuẩn bị riêng một phần ăn trưa theo đúng trong này nhé. Tuyệt đối không ăn thịt bò đấy và chỉ dùng ngũ cốc nguyên hạt thôi.” Tùng vừa nói vừa đưa cho Thảo, thư ký của anh danh sách những điều cần chú ý về vị chuyên gia nước ngoài sắp công tác ở công ty trong thời gian tới. “Nhắn mọi người làm cẩn thận giúp tôi. Họ kỹ tính lắm đấy.”

“Vâng ạ. Cuối tuần này họp, tôi sẽ dặn mọi người thật kỹ.” Thảo vâng lời rồi cầm tập tài liệu mà Tùng đưa cho. “À, chiếc đàn đã được vận chuyển tới rồi.”

Một trong những sở thích của Tùng là nghe nhạc và chơi piano. Hôm trước tình cờ Tùng thấy có người chuẩn bị đi định cư nước ngoài rao bán một chiếc Bosendorfer. Ngay khi nhìn thấy ảnh nó là anh đã muốn mua rồi. Lúc đến nhà người ta kiểm tra chất lượng thì anh còn thấy thích hơn nữa. Đó là một cây đàn rất tốt và hiếm, được đích thân nghệ nhân sáng lập Bosendorfer chế tác thủ công, nên về cơ bản nó là độc nhất vô nhị. Thế là Tùng không ngần ngại hốt về chiếc đàn mà mình yêu thích. Còn cái đàn Baldwin hiện có ở nhà, ban đầu anh định tống nó đi, bán rẻ cho một cửa hàng nào đó. Sau nghĩ thế nào, anh lại không bán nữa mà quyết định mang nó tới công ty. Dù sao anh cũng có nhiều kỷ niệm với nó, anh không nỡ. Mà trong hội trường có một chiếc piano thì trông cũng “sang chảnh” phết đấy chứ!

“Được rồi. Cảm ơn cô.” Tùng mỉm cười.

Sau khi Thảo ra về, anh lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính. Dạo gần đây chuyện hội thảo đã hòm hòm, công việc bên này đã giãn ra được một chút, anh cũng ít khi phải về muộn nữa. Mọi chuyện đang yên ổn thì đùng một cái, bố anh lại muốn anh quản lý thêm cả mảng kinh doanh lưu trú. Ngành du lịch Việt Nam hiện đang tăng trưởng tới tận 25% một năm, ông không muốn bỏ lỡ mất cơ hội để đầu tư vào một mảng vô cùng tiềm năng này. Mấy năm trước ông mua được một lô đất rất đẹp trên núi, năm ngoái đã cho tiến hành xây resort, hiện cũng đã sắp xong.

Cho tới lúc cái bụng rỗng của anh biểu tình thì Tùng mới quyết định đứng dậy ra về. Lúc mặc áo khoác, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời có mưa phùn.

Từng đợt mưa lất phất bay dưới ánh đèn cao áp vàng vọt của đêm thành phố, đẹp như trong một thước phim của Vương Gia Vệ. Khung cảnh ngoài cửa sổ khiến lòng anh bỗng dưng thoáng một chút buồn.

Để bản thân không bị nhấn chìm trong nỗi buồn vừa mới xuất hiện, Tùng khiến mình phân tâm bằng cách nghĩ về cơn đói trước mắt. Nỗi buồn có thể khó, nhưng đói thì luôn luôn có cách giải quyết.

Nên đi ăn phở bò hay là phở gà nhỉ? Tùng phân vân nghĩ về tô phở nóng hổi bốc khói nghi ngút khi bước dọc hành lang vắng người.

Chợt có tiếng nhạc từ đâu đó vọng tới kéo anh về với thực tại. Tùng dừng bước, lắng tai nghe thật kỹ.

Hình như âm thanh vọng ra từ trong hội trường. Càng tới gần cửa hội trường, tiếng đàn piano càng rõ hơn. Ai đó đang vụng về chơi bản Chèo Thuyền của Tchaikovsky.

Dù vậy, âm thanh vẫn rất trong. Tiếng đàn trong và thanh như những hạt ngọc rơi trong đêm tối. Như thể ai đó vô ý làm rơi một chuỗi ngọc xuống xuống sàn nhà, từng hạt ngọc cứ thế rơi ra, đập xuống sàn rồi lăn khắp căn phòng.

Ban đầu, tiếng đàn còn chậm và có một chút rụt rè, Tùng có thể cảm nhận được bàn tay người chơi đàn đang hơi run.

Thế nhưng chỉ một lúc sau, tiếng đàn đã dịu êm như những hạt mưa rơi trên đồng cỏ mênh mông. Tay người chơi lúc này không còn run nữa. Anh có thể mường tượng được những ngón tay ấy đang lướt nhanh dần trên những phím đàn.

Có điều gì đó trong tiếng đàn ấy cứ níu lấy Tùng, khiến anh không thể dời bước chân đi được. Sự tiến bộ trong tiếng đàn được thể hiện chỉ vỏn vẹn trong một bản nhạc khiến anh kinh ngạc. Anh thực sự muốn biết chủ nhân của tiếng đàn ấy là ai. Ai trong cái công ty này lại có khả năng chơi đàn như vậy nhỉ?

Cửa hội trường không đóng. Bên trong hội trường chỉ ngăn cách với hành lang bằng một tấm màn cửa bằng nhung tối màu. Tùng nhẹ nhàng lách qua tấm màn ấy bước vào trong.

Cả hội trường đều tối đen, chỉ có một ánh đèn trên sân khấu soi rõ hình dáng một người phụ nữ. Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, cô đang chìm đắm trong bản nhạc mà mình chơi.

Dưới ánh đèn rọi, tóc và quần áo cô đều sáng lên như trong một giấc mơ. Khuôn mặt cô ở phần ngược sáng, nhưng vì Tùng đang đứng trong bóng tối, nên anh vẫn có thể nhận diện được khuôn mặt ấy. Và vì nhận diện được, nên trong lòng anh lúc này đang vô cùng sửng sốt.

Khuôn mặt này, không phải là người tạp vụ mà anh mới gặp tuần trước đó sao?

Chị ta tên là gì nhỉ?

À, phải rồi, Kim Chi. Chị ta tên là Kim Chi.

----------------------

Dưới đây là bản Chèo Thuyền của Tchaikovsky.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét