Hôm nay là cuối tuần, nhưng mọi người còn bận rộn hơn hẳn mọi khi. Có nhiều người của khối văn phòng ở lại tăng ca, đèn các phòng vẫn còn sáng.
Lúc đi ngang qua hội trường tối đèn, Kim Chi tiếc nuối nhìn vào trong. Kể từ lần trước, cô vẫn chưa có dịp chạm tay lại vào chiếc piano kia. Đã lâu lắm rồi cô mới dám động vào một chiếc đàn, nhất lại là một chiếc đàn cơ tốt như vậy. Không phải là trước đây cô không đủ tiền để mua, chỉ là từ sau chuyện đó, cô đã tự thề sẽ không bao giờ chạm tay vào piano một lần nào nữa.
Vậy mà hôm trước, khi dọn dẹp hội trường, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại không kìm lòng được mà ngồi vào đàn thử.
Khung cảnh lúc đó giống như một giấc mơ. Hình như trong những giấc mơ của mình, thi thoảng Kim Chi vẫn thấy mình mặc chiếc váy dạ hội màu đen hở vai với phần lưng được khoét sâu, ngồi cạnh bên chiếc đàn Baldwin, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh và mùi hương rượu vang thoang thoảng.
Hình như, giấc mơ ấy đã từng là sự thật. Nhưng hình như, nó cũng đã lâu lắm rồi. Bây giờ nó chỉ còn là một giấc mơ xa xôi.
Kim Chi cố đẩy cây lau sàn thật nhanh để quên đi chiếc đàn trong kia. Bỗng điện thoại trong túi áo cô rung lên. Vì quy định của công ty là không được nghe điện thoại trong hành lang nên cô định cố làm nốt cho xong rồi gọi lại, nhưng tiếng rung liên hồi khiến Kim Chi đành phải dựng cây lau nhà sang một bên, cởi đôi găng tay cao su rồi thò tay lấy điện thoại trong túi ra. Màn hình hiển thị tên người gọi là Lâm.
Cái tên trên màn hình khiến cô hơi lo lắng lúc ban đầu. Tâm lý cô có lẽ thiên về xu hướng hơi tiêu cực, nên khi có gì đó bất thường xảy ra thì cô luôn nghĩ rằng có lẽ đã có chuyện gì đó không hay rồi. Nhưng rồi đột nhiên chân mày của cô giãn ra, ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu khiến ánh mắt cô dường như bừng lên một tia hy vọng. Có phải Lâm gọi nhiều như vậy vì đã có tin tức gì rồi không?
Ý nghĩ ấy khiến Kim Chi quên luôn cả quy định công ty, cứ thế nhấn nhấn nút nghe.
“Chị sắp tan làm chưa?” Giọng Lâm trầm ấm, chậm rãi vang lên ở đầu bên kia. Dường như không có vẻ gì là khác biệt so với ngày thường cả. Niềm hy vọng của Kim Chi như quả bóng đầy bị giọng nói chậm rãi ấy đâm xì hơi trong phút chốc.
“Cũng sắp rồi. Chắc chỉ tầm 30 phút nữa thôi. Sao em lại hỏi thế?” Cô tiu nghỉu.
“À không có gì đâu. Hôm nay em có việc đi ngang chỗ chị làm nên chỉ hỏi thế thôi. Chị cứ làm tiếp đi nhé.”
Kim Chi chào Lâm rồi tắt máy. Cô thở dài một hơi, nặng nề cất điện thoại.
Điện thoại còn chưa kịp cho vào túi áo thì cô nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng.
“Cô không biết là không được nghe điện thoại trong hành lang à?”
Giọng nói đột ngột khiến Kim Chi giật mình. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi vào thùng nước lau sàn ở cạnh đó. Không kịp suy nghĩ, cô vội cúi người xuống, thò tay vào làn nước đục pha đầy hóa chất vệ sinh đậm đặc. Cô vớt chiếc điện thoại trong nước ra, lấy vạt áo của mình lau khô rồi mới dám ấn nút mở màn hình. Nhưng trái ngược với sự trông đợi của cô, không có ánh đèn nào sáng lên. Màn hình điện thoại vẫn chỉ hiển thị một màu đen.
Đây là chiếc điện thoại thuộc dòng khá cao cấp của Samsung. Tuy nhiên nó đã có tuổi đời gần năm năm rồi, hiện tại người ta không còn bán loại điện thoại này nữa, điện thoại cũ trên thị trường cũng chỉ có giá vài triệu. Thế nhưng đây lại là kỷ vật rất quý giá với Kim Chi. Nó là một trong số ít ỏi những thứ anh mua tặng cô mà cô may mắn còn có thể giữ được tới lúc này. Cô đã đánh mất nhiều thứ rồi, cô không muốn mất luôn cả chiếc điện thoại này nữa.
“Chắc là phải sấy trước đã.” Giọng nói vang lên sau lưng nhắc nhở Kim Chi về hiện thực trước mắt. Lúc này cô mới nhớ tới sự việc trước khi chiếc điện thoại rơi vào nước nên vội quay người lại.
“Tôi xin lỗi. Tại tôi tưởng bên kia có việc gấp. Là lỗi của tôi. Xin anh cứ trừ vào lương.” Cô nói rất rõ ràng, rành mạch.
Tùng hơi mím môi lại. Nhân viên khác gặp trường hợp tương tự sẽ cố nghĩ ra đủ lý do để xin xỏ để sếp du di cho lỗi của mình, còn cô chỉ đơn giản nói xin anh trừ vào lương. Điều này càng khẳng định suy đoán việc cô đi làm không phải vì tiền là thật.
“Không sao. Lần đầu tôi nhắc nhở thôi.” Anh cố thể hiện đúng tính cách “hoa hậu thân thiện” của mình, nở một nụ cười công nghiệp nhạt nhẽo. “Cái điện thoại ấy, trong phòng tôi có máy sấy, với lại tôi cũng biết chút ít về máy móc, cô cứ thử đem tôi xem thế nào.”
“Thôi không cần làm phiền tới anh đâu. Anh cứ về đi. Lát tôi mang ra hàng để người ta xem sao.” Kim Chi từ chối.
Tùng đưa tay nhìn đồng hồ.
“Cũng phải hơn 20 phút nữa cô mới hết ca. Để tôi mang vào phòng sấy cho, lát xong thì cô vào lấy nhé.” Vừa nói, Tùng vừa đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay Kim Chi. Với tiêu chuẩn của mình, anh biết hành động như vậy là hơi bất lịch sự. Nhưng trong một số trường hợp người ta cũng có thể coi đó là nhiệt tình mà. Anh tự nhủ, đút điện thoại vào trong túi áo rồi bước đi về phía cầu thang, để lại Kim Chi đứng một mình thẫn thờ như thể chưa hiểu phải hành xử thế nào.
“Phòng tôi ở cuối cùng bên trái trên tầng ba nhé.” Anh nói vọng lại.
Tùng không nói dối. Trong phòng anh đúng là có một cái máy sấy tóc. Anh cũng chẳng nhớ đợt trước vì sao trong phòng mình lại có cái máy sấy tóc du lịch rẻ tiền này. Anh cũng chẳng quan tâm. Chỉ biết hiện tại nhờ nó mà anh đã có trong tay một đồ vật có thể coi là riêng tư và cất giữ nhiều thông tin bậc nhất của con người trong xã hội hiện đại.
Cái máy sấy tóc nằm sâu tít ở trong cùng của hộc bàn, anh phải tìm một lúc mới thấy nó rồi cắm điện và nhấn công tắc, chọn chế độ mạnh nhất. Tiếng làn hơi nóng thổi ù ù không hiểu sao bỗng dưng lại khiến Tùng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Anh đột nhiên cười nhạt khi nhận ra tâm trạng của mình.
Mày điên rồi, mày đang nghĩ đến việc xâm phạm đời tư của người khác đấy. Tùng bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Thuê thám tử tư điều tra hồ sơ của cô ta là một chuyện khác, còn đọc trộm thông tin trong điện thoại cô ta lại là một chuyện khác!
Không đâu, mày chỉ đang tự vệ thôi. Nhân cách khác trong anh tự biện minh. Mày thấy cô ta đáng nghi và mày chỉ đang muốn tìm hiểu xem cô ta là ai. Mày không có ý định làm hại ai cả. Nếu cô ta vô tội, thì mày sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Rồi mày sẽ quên hết. Mày cũng đâu cần cái mớ thông tin không có gì đặc biệt của một người xa lạ làm gì. Mày sẽ đền bù cho cô ta một cái điện thoại mới tốt hơn cái này gấp nhiều lần để chuộc lỗi. Cô ta cũng chẳng thiệt thòi gì cả.
Ý nghĩ ấy khiến anh tự tin hơn trong việc mình đang làm.
Đúng như Tùng dự đoán, ngay cả sau khi sấy, chiếc điện thoại vẫn không khởi động được. Có lẽ nó đã quá cũ và chắc đây cũng không phải lần đầu tiên bị rơi đập thế này.
Anh mở điện thoại của mình, tra địa chỉ và số điện thoại của cửa hàng sửa điện thoại gần nhất rồi nhấn nút gọi. Thật may là cửa hàng mở cửa tới tận 9 giờ tối. Bây giờ còn chưa tới 8 giờ, vẫn còn hơn một tiếng nữa. Kim Chi vẫn còn chưa tan ca.
Như sực nhớ ra điều gì, Tùng vội mở lại điện thoại, thực hiện một cuộc gọi nữa.
“Thật xin lỗi em, anh có chút việc đột xuất nên chắc sẽ tới muộn tầm 30 phút. Nếu em đói thì cứ gọi đồ ăn trước nhé. Gọi giúp anh một bát canh miso, một sa lát rong biển, một bát trứng hấp và một đĩa sashimi cá hồi là được.”
Hôm nay anh có hẹn ăn tối với Diệp. Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, thế mà anh lại bị mắc kẹt ở đây với cái điện thoại này. Rất may Diệp là một cô gái dễ tính, hoặc do mới đang ở thời kỳ đầu của mối quan hệ, cô chỉ bảo anh cứ làm xong việc rồi tới vì nhà hàng mở cửa tới tận 11 giờ, mà vốn dĩ cô cũng không đói lắm.
Tùng ngả người ra sau ghế, xoay mặt hướng về phía cửa sổ. Ngoài trời đang có mưa phùn. Từng giọt nước li ti đập vào cửa sổ rồi chảy thành từng vệt dài trên mặt kính. Anh thở dài, lại một lần nữa bỗng dưng có cảm giác mọi thứ mình đang làm thật hoang đường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét