Việc nhìn được ai đang chơi đàn khiến Tùng lặng người trong giây lát. Anh không biết điều gì hiện tại hiến anh hoang mang hơn. Là hình ảnh đẹp đến kinh ngạc của người ngồi trên sân khấu, hay là bộ đồng phục màu xám mà cô đang mặc trên người nói lên rằng cô chỉ là một nhân viên tạp vụ trong công ty?
Bản nhạc kết thúc.
Tùng thấy người phụ nữ trên sân khấu ngồi bất động trong giây lát. Đầu cô hơi cúi, mắt cô nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang nằm yên trên phím đàn. Rồi bỗng dưng, anh thấy cô cử động. Tiếng piano lại vang lên, âm thanh lại như những hạt mưa tuôn rơi khắp căn phòng, khiến Tùng cảm thấy tâm hồn mình như thể được tưới đẫm bởi những cảm xúc khó tả. Anh như bị cuốn theo tiếng đàn.
Sau cơn sững sờ, Tùng bỗng giật mình bởi một câu hỏi lớn.
Cô đang làm gì ở đây?
Đáng lẽ vị trí của cô phải là ở trong một phòng khách sang trọng, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh với bộ váy dạ hội được cắt may khéo léo, chứ đâu phải ở hội trường của một công ty phân bón và trong bộ đồng phục màu xám kia?
Ý nghĩ đó ngay lập tức khiến Tùng cảm thấy bất an. Anh vội vén tấm màn nhung rồi bước ra ngoài.
Anh đi xuống bãi gửi xe của công ty. Tùng ngồi lên xe nhưng chưa vội lái đi. Anh ngồi yên một lúc trên ghế lái, rồi sau đó mới quyết định nổ máy. Anh đánh xe sang phía bên kia đường, dừng lại ở ngay vị trí gần đối diện cửa công ty. Từ chỗ này, anh có thể quan sát rất rõ những người từ trong đó đi ra.
Chừng nửa tiếng sau thì cuối cùng Tùng cũng thấy chị ta xuất hiện. Chị ta không đi xe máy mà chỉ xách túi đi bộ lững thững bước ra, sau đó rẽ phải đi về phía bến xe buýt ở bên trái cổng công ty rồi dừng lại.
Không hiểu sao, chị ta không hề có dáng vẻ mệt mỏi của một người mới kết thúc ca làm việc muộn. Khuôn mặt chị ta lúc này rất bình thản, cũng không hề có vẻ gì là sốt ruột của một người chờ chuyến xe buýt gần cuối ngày. Có lẽ vì đã thấy hình ảnh của chị ta dưới ánh đèn rọi, nên giờ có nhìn thế nào thì Tùng cũng thấy chị ta thật đẹp.
Xe buýt tới, chị ta không nhanh không chậm bước lên. Chuyến xe gần cuối ngày chỉ có lác đác vài người, chị ta giơ vé tháng ra cho người phụ xe kiểm tra rồi ngồi xuống một chiếc ghế trống cạnh cửa sổ. Lúc chiếc xe buýt lăn bánh cũng là lúc chiếc Volvo của Tùng nổ máy.
Anh bám theo chiếc xe buýt, tới một khu chung cư ở ngoại thành thì thấy chị ta đi xuống.
Khu chung cư này anh biết. Nó mới được xây dựng gần đây, giá thấp nhất cũng hơn một tỷ một căn studio. Giá thuê rẻ nhất chắc cũng tầm bốn triệu một tháng. Lương tạp vụ công ty anh chỉ chưa đầy sáu triệu nếu không tăng ca, làm sao chị ta lại có thể sống trong khu dân cư tầm trung này?
Nỗi hoài nghi ngày càng lớn dần lên trong lòng. Vậy là dưới chân một tòa chung cư lạ, anh ngồi trong xe, mở điện thoại ra và đăng nhập vào hệ thống quản trị nhân sự của công ty. Bộ phận tạp vụ không đông người, rất nhanh Tùng đã thấy cái tên Kim Chi đập vào mắt.
Hồ sơ chị ta không có gì đặc biệt. Ba mươi tuổi, quê ở Đắc Lắc. Đã ly hôn, không có con. Chỗ ở hiện tại trong hồ sơ đúng là ở khu chung cư này, nhưng không ghi rõ số phòng.
Chị ta, đúng hơn là cô ta, trông như vậy, nhưng hóa ra lại chỉ bằng tuổi anh.
Ở dưới, bộ phận nhân sự có ghi chú lại rằng trước đây chỉ ở nhà nội trợ, không có bất cứ kinh nghiệm làm việc gì. Có lẽ vì vậy nên sau khi ly hôn cô ta mới phải đi làm tạp vụ chăng?
Lý giải này tạm thời khiến cho Tùng có phần an tâm hơn, nhưng không hiểu vì sao anh vẫn có linh cảm rằng đằng sau chuyện này có điều gì đó không rõ ràng.
Chiều hôm sau, ngay sau khi tan làm, Tùng đã đến tìm Hoàng. Anh và Hoàng đã chơi với nhau từ hồi cấp Ba, gần như anh không giấu Hoàng bất cứ điều gì.
“Cậu nghi ngờ chị ta có thể là người của bên đối thủ à?” Hoàng đặt cốc ca cao nóng mới pha xuống trước mặt Tùng. Dưới ánh đèn vàng của phòng khách, mùi ca cao nóng quyện với mùi sữa đặc tỏa ra một mùi hương vô cùng ấm áp và dễ chịu. Nếu không có mối lo trong lòng về người tạp vụ kỳ lạ kia, có lẽ đây là một khung cảnh mùa Đông đáng mơ ước.
“Cậu thử nghĩ mà xem, sao chị ta lại xuất hiện ngay đúng lúc này cơ chứ? Công ty tớ mới tổ chức hội thảo thành công, gọi được không ít vốn, lại còn thêm mấy quả hợp đồng lớn với Ecofarm đang chờ chốt. Chắc chắn không ít bên cũng đang nhòm ngó hợp đồng này.” Tùng cầm cốc ca cao lên, nhấp một ngụm. “Chà, tay nghề pha chế của cậu đúng là tốt thật đấy. Hay cậu mở một cái cafeteria đi, tớ bảo ông già tớ góp vốn.”
“Thôi cậu không cần nịnh nọt lộ liễu vậy đâu. Dù sao tớ cũng đâu thu tiền cậu.” Hoàng cười, quay lại chủ đề chính. “Trông cô ta thế nào?”
“Cô ta để mặt mộc, nhưng tớ nghĩ nếu trang điểm lên thì cũng sẽ khá xinh.” Tùng đáp, mường tượng lại khuôn mặt của Kim Chi dưới ánh đèn rọi hôm đó. “Ban đầu tớ nghĩ cô ta phải ba mươi mấy rồi, nhưng không ngờ lúc lên hệ thống xem hồ sơ thì hóa ra bằng tuổi chúng ta. Hôm qua tớ theo cô ta đi về tận nhà, cậu biết cô ta ở đâu không?”
“Ở đâu?” Hoàng tò mò.
“Cô ta ở ngay chỗ cái khu chung cư Golden River mới xây ấy. Nhà ở đó đâu có rẻ!”
“Ôi giời, cậu chẳng biết gì cả.” Hoàng phẩy tay. “Trước ở công ty tớ còn có một đứa nhân viên lễ tân lương sáu triệu rưỡi, hàng ngày đi Wave S. Tới hôm trời mưa thì nó lôi cái Audi A4 đi làm khiến cả công ty tớ được một phen hoảng hốt đấy. Nói chung giờ nhiều người lạ lắm, họ đi làm vì đam mê thôi.”
“Ai lại đam mê lau sàn và cửa kính cơ chứ!” Tùng phản bác.
“Có thể trước đây cô ta chỉ ở nhà nội trợ, nên sau khi ly hôn chẳng có kỹ năng gì cả nên cũng khó để xin việc khác.” Hoàng nhún vai.
“Đợt trước cậu bảo có quen một tay thám tử tư đúng không? Cho tớ xin số đi.” Tùng nói ra mục đích chính của việc ghé thăm ngày hôm nay.
“Cậu định điều tra cô ta thật à?” Hoàng nói rồi với tay lấy điện thoại, lục trong danh bạ số của tay thám tử tư kia rồi gửi cho Tùng. Anh đã quen tay thám tử này trong một câu lạc bộ bóng bàn, lúc lão ta cho số may mà anh còn lưu lại. “Chà, cứ như phim ấy! Tớ chẳng nghĩ rằng đời này có lúc nào tớ lại cần dùng tới thám tử tư đâu.”
“Tớ vẫn nên đề phòng thì hơn.” Tùng lấy điện thoại ra, bấm lưu số mà Hoàng vừa gửi.
“Thế nếu nhỡ cô ta là gián điệp của công ty khác thật thì cậu định xử lý thế nào?”
“Đợi đến lúc đó rồi tính.” Tùng nhấp nốt ngụm ca cao cuối cùng rồi đứng dậy. “Thôi tớ về đây. Hôm sau tớ lại tới uống ca cao của cậu nhé.”
Tùng chào Hoàng rồi ra xe. Anh ngồi vào ghế lái và lấy điện thoại ra, nhấn nút gọi người thám tử tư mà Hoàng vừa gửi số cho anh lúc nãy. Điện thoại đổ một hồi chuông dài mới thấy đầu dây bên kia nghe máy.
“Xin lỗi đây có phải là số điện thoại của anh Trung đúng không nhỉ?” Tùng lịch sự xác nhận để chắc chắn Hoàng không cho nhầm số.
“Đúng rồi. Tôi giúp gì được anh?” Tuy câu từ đáp lại khá lịch sự, nhưng giọng người đàn ông bên kia lại khá lạnh lùng và có phần dè chừng.
“Vâng, tôi được Hoàng giới thiệu.” Tùng trình bày với anh ta về vấn đề mình cần điều tra.
“Chuyện này đơn giản thôi, nhưng hiện tôi đang ở Đà Nẵng, một tuần nữa mới về Hà Nội. Nếu được thì lúc đó chúng ta gặp mặt trực tiếp để trao đổi sau nhé. Tôi không muốn giao dịch online.” Giọng bên kia đã bớt dè chừng, nhưng vẫn còn khá lạnh lùng. Có lẽ đây là đặc trưng nghề nghiệp của công việc thám tử tư.
Tùng nghĩ một lát rồi tặc lưỡi đồng ý. Anh có chút không đành lòng khi nghĩ tới khoảng thời gian một tuần nữa mới được gặp anh ta. Thế cũng có nghĩa là có thể phải vài tuần nữa anh mới biết được kết quả. Anh thì chỉ muốn chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt.
Cuộc gọi chấm dứt, Tùng nhìn đồng hồ. Lúc này vẫn chưa tới 7 giờ tối. 8 giờ tối thì tạp vụ ca đêm mới hết ca. Tùng lái xe tới công ty, nhưng anh không vào trong mà dừng ở bên phía đối diện bên kia đường, ở ngay chính chỗ hôm qua mà anh đã đậu xe.
8 giờ 15 phút mới thấy Kim Chi đi từ trong ra. Chà, cô ta cũng mẫn cán phết đấy chứ, không phải chực chờ 8 giờ là đi chấm vân tay liền như nhiều người khác, Tùng tự nhủ, bất chợt cười nhạt vì ý nghĩ không liên quan tới hoàn cảnh hiện tại chút nào của mình.
Kim Chi ngồi xuống đợi xe buýt. Vẻ mặt cô vẫn giống như hôm qua, vô cùng bình thản, như không hề vướng bận bất cứ điều gì trên đời. Chỉ có lúc khi cô đã yên vị trên xe, ở hàng ghế cuối cùng, anh thấy đôi vai của cô như trĩu xuống. Cô nhắm mắt, ngả đầu vào cửa sổ, không bao lâu đã thiếp đi. Trong lòng anh bỗng có chút lo lắng. Hy vọng là cô ta sẽ không ngủ quên bến, Tùng thầm nghĩ.
Tới lúc còn cách khu chung cư một bến, Tùng mới thấy Kim Chi tỉnh giấc. Lúc này, anh bỗng lái xe vượt lên trên chiếc xe buýt mà cô đang ngồi, chạy về khu chung cư kia trước, tìm chỗ đỗ xe xong xuôi thì cũng thấy chiếc xe buýt kia vừa tới bến. Anh vội đi về phía tòa G3 mà hôm trước đã thấy Kim Chi đi vào.
Anh đứng đó đợi cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét