Và cuối cùng thì em lại ngồi đây, lại tự hỏi rằng tất cả những điều này rốt cục dẫn đến điều gì. Tất cả những trải nghiệm này, những cảm xúc này, những dấu hỏi này, những yếu đuối này, những bất lực này, những hạnh phúc này. Từ đâu sinh ra và sẽ đi về đâu? Và anh biết rồi đấy, mỗi lần em tự hỏi mình câu hỏi đó, là mỗi lần em thấy cuộc đời này chẳng đáng để đấu tranh. Là em (và có thể là cả nhân loại) đã sai hết rồi và đã đi quá xa bản ngã của mình rồi.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Hàng ngày hàng giờ hàng nghìn câu hỏi cứ lướt qua trong đầu em. Em biết rằng em cần một ai đó để dẫn dắt em. Em cần một Đức Tin cao cả và vĩ đại. Em cần là chính mình hơn nữa. Em cần mạnh mẽ hơn nữa. Em cần ít bị phụ thuộc vào xã hội hơn nữa. Em cần ai đó chỉ cho em rằng em cần phải làm thế này, em cần phải làm thế kia. Thật mâu thuẫn phải không. Em không muốn bị phụ thuộc vào xã hội, nhưng em cần phụ thuộc vào một ai đó, một người có thể dẫn dắt em và có thể khiến em làm những điều điên rồ nhất trong cuộc đời. Em ước mình có thể mạnh mẽ như Aomame.
Em đã đi trên mặt đất quá lâu. Em nhớ cảm giác được bay trên đôi cánh của mình. Đôi cánh được dệt bằng những niềm tin trong veo và thuần khiết. Đôi cánh đã giúp em bay trên những điên rồ và ảo tưởng. Đôi cánh mà em đã đánh mất từ lâu rồi. Và có lẽ, em chẳng thế nào tìm lại được. Cho nên em sẽ mãi bước trên mặt đất tẻ nhạt này thôi. Em chẳng còn bao giờ có thể được tự do như cánh chim ưng bay trên thảo nguyên mùa xuân kia nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét