1. Xanh.
Xanh lá cây và xanh da trời. Hai màu xanh đẹp của một ngày nắng đẹp. Nó khiến thị giác và tâm hồn em đều dịu lại, dễ chịu vô cùng.
Em đã đọc trong cuốn "God is not Great" rằng Chúa đã tạo ra cây và cỏ có màu xanh lá cây vì đó là màu sắc mà mắt cảm thấy dễ chịu nhất (tất nhiên đây không phải là ý của tác giả.)
"However, there came a day when poor, dear Mrs. Watts over-reached herself. Seeking ambitiously to fuse her two roles as nature instructor and Bibble teacher, she said, "So you see, children, how powerful and generous God is. He has made all the trees and grass to be green, which is exactly the color that is most restful to our eyes. Imagine if instead, the vegetation was all purple, or orange, how awful that would be." (God is not Great. p.2 - Christopher Hitchens)
Không bàn đến Chúa vĩ đại hay không vĩ đại, nhưng quả thật đối với em, màu xanh lá cây đúng là màu dễ chịu nhất. Bởi vậy, khi em đứng đó giữa một ngày nắng đẹp, trước mắt em là màu xanh lá cây bạt ngàn của núi rừng, trên đầu em là màu xanh của bầu trời, em cảm thấy như đó đã là thiên đường rồi vậy. Em chỉ muốn mãi mãi đứng ở giữa hai màu xanh đó.
2. Đen.
Khi em đứng đó, trong bóng tối dày đặc. Bóng tối phủ kín không gian, bên ngoài và bên trong tâm hồn em. Bóng tối kéo theo nỗi cô đơn vĩnh cửu của loài người.
Trong màu đen ấy, em chỉ muốn được ôm một ai đó và khóc òa lên.
Chỉ bởi vì nỗi cô đơn vĩnh cửu ấy, chứ không phải vì em sợ.
Dù em yêu bóng tối vô cùng.
3. Đỏ thẫm.
Em đã đọc xong phần 3 của 1Q84. Vẫn cái kiểu kết thúc ấy, mịt mờ và đầy tính ám ảnh (nhưng nó chẳng ám ảnh được em). Và phải nói tóm lại là em không thích quyển này. Không phải bởi vì Ushikawa đã chết lãng xẹt như thế, mà bởi vì Murakami tham lam quá. Và bởi vì ông tỏ ra nguy hiểm quá, nên em chẳng dám bàn nhiều về cái sự không thỏa mãn mỗi khi đọc những cuốn sách của ông.
Để phê phán Murakami một cách bài bản, em còn phải đi một chặng đường dài, rất dài. Và còn phải đọc nhiều, rất nhiều.
4. Xám.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét