Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Ánh trăng và Pháo hoa

Em đứng đó, ngước nhìn lên bầu trời tháng Giêng, ngâm mình trong ánh trăng nhợt nhạt của đêm thành phố. Ánh trăng nhợt nhạt nhưng không bao giờ mất đi được vẻ dịu dàng. Nếu có thể, em muốn đứng đó suốt đêm nhìn lên trời và tắm mình trong ánh trăng như thế. Em cảm thấy hạnh phúc quá đi mất.

Và mỗi lần ngắm trăng, trong đầu em lại vang lên bài thơ này, bài thơ về trăng mà em thích nhất. Và có lẽ cũng là bài thơ mà em thích nhất.

Thu phong nhập song lý
La trướng khởi phiêu dương
Ngưỡng đầu khán minh nguyệt
Ký tình thiên lý quang.
(Dân ca Nam Triều)

Em không thích những đêm hè đầy sao, bởi khi ngước nhìn lên vũ trụ bao la, em cảm thấy rõ rằng mình nhỏ bé và cô độc. Đó là một cảm giác bất lực khôn cùng, em đã vùng vẫy cả thời niên thiếu mà không sao vượt qua được nỗi cô đơn ấy. Nhưng những đêm trăng sáng thì cho em những bình yên và mơ mộng diệu kỳ. Những đêm trăng miền núi, ánh trăng chảy tràn lênh láng trên mặt đất, khiến em uống no say cái thứ ánh sáng quá đỗi lung linh. Anh có tưởng tượng được không, một con bé 12 tuổi đứng đó một mình, ngước mắt lên nhìn trời, tưởng chừng chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm được vào vầng trăng ấy, tưởng chừng như chỉ cần giơ tay ra là có thể bay lên.

Ánh trăng, một sản phẩm thứ cấp của ánh nắng. Có lẽ đó là lý do mà nó mang lại cho em cảm giác dễ chịu như vậy. Có lẽ người ta nhầm khi nói em sinh ra dưới chòm sao Bọ Cạp. Em phải sinh ra dưới Mặt Trời mới phải. Chỉ có hai thứ ánh sáng có thể khiến em cảm thấy bình yên, ánh nắng và sản phẩm thứ cấp của nó - ánh trăng. Ngoài ra, không một thứ ánh sáng nào trên trái đất này có thể mang lại cho em những cảm giác bình yên như vậy.

Những dịp có pháo hoa, người ta ùn ùn kéo nhau đi xem. Nhưng em chỉ ở nhà đắp chăn ngủ. Đối với em, pháo hoa cũng chỉ như những chiếc đèn xanh đỏ treo khắp phố phường kia, cũng chỉ là thứ ánh sáng nhân tạo lòe loẹt và kinh khủng. Vô cùng nhạt nhẽo. Một thứ ánh sáng không có hồn. (Vậy anh nghĩ ánh trăng của em có hồn không? Tất nhiên là có chứ.) Bởi thế, mỗi khi có cơ hội, là em sẽ tắt đèn và ngồi trong bóng tối. Một phần vì em yêu bóng tối, và cũng một phần là vì em không thích cái thứ ánh sáng nhân tạo kia.

Anh có biết đêm đẹp nhất xét theo mặt thị giác trong đời em  là đêm nào không? Đó là đêm 30/4/2005, cái đêm mà cả cái phố núi của em mất điện. Em đã ngồi gần như suốt đêm bên hồ với lũ bạn, nhìn ánh trăng chảy qua những kẽ lá và vung vãi lấp lánh trên mặt nước. Đó là lần đầu tiên em biết thế nào là cụm từ kinh điển "ánh trăng dát bạc". Tất cả mọi vật xung quanh em như được tráng một lớp bạc mỏng dịu dàng. Mọi thứ đều thật lung linh và như không có thật. Phải, xét theo mặt thị giác, đó là đêm đẹp nhất trong đời em.

Đến tận bây giờ, những hình ảnh về cái đêm 30/4 đó vẫn còn lấp lánh trong ký ức của em. Dù đó là một thời kỳ điên rồ và nông nổi, nhưng nếu đêm đó em không điên rồ và nông nổi, thì em đã chẳng bao giờ được nhìn một cái gì mà tới tận bây giờ vẫn còn ám ảnh em khôn nguôi như thế này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét