Anh sẽ làm gì khi phát hiện ra có một ai đó đã trao cho anh một món quà theo kiểu bí mật, đại loại là anh không ý thức được là mình đã được tặng món quà đó cho tới một thời điểm nhất định, anh mới bàng hoàng nhận ra: Ơ, mình có quà. Nếu anh không hài lòng với nó, nếu anh không thích nó, anh có nỡ vứt đi không?
Tạo Hóa, biệt danh là Thượng Đế, tên thường gọi là Chúa, quả thực là một kẻ xảo quyệt. Người tặng cho chúng ta cuộc sống mà không trao cho chúng ta ý thức về nó ngay từ đầu. Người lén lút tặng cuộc sống cho chúng ta như kiểu người ta đi hối lộ một người ngay thẳng vậy. Khi ta chỉ là một hạt đậu bé xíu trong tử cung của Mẹ, ta không hề ý thức được có kẻ đã hối lộ ta món quà ấy. Hạt đậu lớn dần lên, chui ra khỏi tử cung, vẫn không ý thức được rằng vì sao và từ đâu ta chui đến chốn này. Cho tới một ngày, một thời điểm nào đó khi ta 13 tuổi, hoặc 17 hay 26 tuổi, một buổi chiều đẹp đẽ đầy nắng trong công viên, ta bắt đầu ý thức được món quà mang tên Cuộc Sống thì ôi thôi, mọi sự đã rồi. Ta đã tháo ruy băng, đã bóc giấy gói quà, thậm chí đã dùng nó đến mòn mất rồi. Đành phải dùng tiếp thôi chứ biết làm sao!
Thượng đế lộ rõ sự xảo quyệt một lần nữa khi ta phát hiện ra Người tặng quà cho ta, một món quà phức tạp mà không tặng kèm hướng dẫn sử dụng. Thành thử em cứ mãi loay hoay chốn này, cũng như nhân loại mù mờ ngoài kia, loay hoay hoài với món quà này mà không biết sử dụng nó như thế nào. Nhưng em biết rằng, anh à, đối với nhiều người thì một quyển sách cũng chỉ để kê chân bàn mà thôi. Trên bìa sách rõ ràng không có ghi Không được dùng để kê chân bàn. Thượng Đế rõ ràng không tặng kèm hướng dẫn sử dụng, lại càng không ghi chống chỉ định, bởi vậy có những kẻ đã dùng mạng sống của mình chỉ để bón phân.
Em thì vẫn đang loay hoay mãi ở đây, chẳng biết nên làm gì với món quà này bây giờ hả anh? Nếu Người tặng em kèm với ý thức ngay lúc đó, liệu em có nên nói với Người rằng "Cảm ơn, xin cứ giữ lấy mà dùng" không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét