Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Nửa kia của Hitler

Cuối cùng thì em cũng đọc xong Nửa kia của Hitler. Việc duy trì việc đọc sách mỗi tối trước khi đi ngủ quả thật là rất tuyệt. Nhưng Nửa kia của Hitler không phải là một cuốn sách dành cho việc đọc trước khi ngủ. Bởi vì nó hay bỏ mẹ ra và em phải khó khăn lắm mới đặt nó xuống và tắt đèn.

Ban đầu em không thích nó lắm, và em phải mất khá nhiều thời gian để đọc tới đoạn thế chiến thứ nhất. Có lẽ tại em có cảm giác rằng ông tác giả đã làm cho mọi thứ hơi quá lên, mà cái gì quá cũng không tốt (kể cả là tốt quá). Nhất là những đoạn Freud chữa bệnh cho Adolf H.  Nhưng từ đoạn thế chiến thứ nhất trở đi, em đã biết rằng đó là cuốn sách dành cho mình. Mạch câu chuyện bắt đầu trôi chảy, vừa phải hơn và thủ pháp châm biếm đã sắc sảo và tinh tế hơn.

Và anh biết không, em cực thích đoạn này này. Cái đoạn Bernstein nói với Adolf H. và Neumann ở trang 296. Bởi nó rất giống những gì mà em đã viết trước đây.

"Chúng ta ư? Tớ không còn thuộc về bất cứ cái chúng ta nào khác ngoài ba chúng ta. Với tớ, còn sống sau cuộc chiến đã có nghĩa là chiến thắng. Nếu tớ sống sót trở về từ chiến trường thì tớ cũng báo luôn cho các cậu biết là tớ sẽ không còn là công dân Áo, thậm chí không còn là công dân của bất cứ đất nước nào. Là một người vô quốc tịch và yêu hòa bình, sau cuộc chiến tớ sẽ trở về như thế đấy."

"Nhưng cậu cũng cần phải sống ở đâu đó chứ."
"Ở đâu đó, đúng vậy, nhưng là ở trong một đất nước chứ không phải trong một quốc gia."
"Có gì khác nhau?"
"Một đất nước trở thành một quốc gia khi nó ghét tất cả các nước khác. Chính hận thù là cơ sở tạo nên một quốc gia."
"Chủ nghĩa quốc gia là một chứng loạn thần kinh nguy hiểm chết người."

Và một lần nữa, em muốn viết lại những gì em đã viết trên Fuckbook.


Không biết từ lúc nào, con nhận ra rằng con là người không có chủ nghĩa dân tộc. Con không hiểu nổi tại sao nhân loại lại phải phức tạp hóa mọi thứ lên như thế? Đã có sự phân biệt đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… rồi vẫn chưa đủ sao? Sao phải gắn cho cái sự tồn tại của mình một ý nghĩa nào đó phức tạp như cái gọi là tinh thần dân tộc?

Cách đây hơn năm, con đã rất nực cười khi xem Bản tin Thời sự trên VTV. Cô phát thanh viên đã nói một câu đại loại thế này: “Hôm nay, đã phát hiện thêm X người tử vong trong vụ động đất ở Nhật Bản. Rất may trong số này không có ai là người Việt Nam cả.” Trời, lúc đó con chỉ muốn phát rồ lên vì con cảm thấy cô đơn quá. Với con, một người Nhật Bản và một người Việt Nam không khác gì nhau.

Cũng như thế, trong con không hề tồn tại nước Việt Nam hay nước Nhật Bản, nước Việt Nam hay nước Trung Quốc. Đối với con, sự phân chia cai trị và những ranh giới địa lý này là vô nghĩa. Đối với con, Hoàng Sa hay Trường Sa thuộc Việt Nam hay thuộc Trung Quốc cũng thế thôi. Chỉ là một sự tranh giành ngu ngốc.

Con không yêu Việt Nam, không phải bởi con ghét Cộng sản. Vì nếu đất nước này có theo cái chế độ nào đi nữa thì cũng thế. Là một nhóm người cai trị hoặc quản lý một nhóm người trên một khu vực lãnh thổ nhất định. Không hơn, không kém.

Con không yêu Việt Nam. Cũng chẳng yêu Trung Quốc. Không yêu Philipin hay Tây Ban Nha. Con không yêu một đất nước nào cả, bởi trong cái bản năng tốt lành của con không tồn tại một quốc gia nào hết. Với con, mọi nhân sinh trên thế giới này đều như nhau cả. Chỉ có đực-cái, giàu-nghèo, xấu-đẹp, đen-trắng… Thậm chí rồi một ngày, con biết ngay cả những phân biệt này cũng sẽ không tồn tại trong nhận thức của con nữa. Đối với con, rồi tất cả sẽ chỉ là ảo ảnh phù du trong một kiếp trầm luân mà thôi.

2 nhận xét: