Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Trong một đêm vui

Em đang khá vui.

Niềm vui như một dòng nước nhỏ chảy tràn khắp tâm hồn em. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng kỳ cọ cái tình yêu cũ kỹ của em dành cho cuộc đời này. Tình yêu ấy đã bắt đầu sáng trở lại.

Tối nay em gặp lại một người em yêu quý đã lâu rồi không gặp. Một cô bé giản đơn hiền lành thật thà giản dị và ngoan ngoãn. Người đã sống cùng em hơn một năm trên cái đất Hà Nội này. Một cô gái được giáo dục tốt hiếm thấy khiến mỗi lần em nói chuyện với cô bé ấy, em cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu kinh khủng.

Chiều nay, em tình cờ đọc được những dòng chữ rất hay của một người kém em một tuổi, một người em đã subscribe trên fuckbook. Đó là một người trẻ tuổi thành thị tài năng và cá tính em đã tình cờ biết đến trên một diễn đàn phim ảnh cách đây đã lâu rồi, một người đôi khi bày tỏ những suy nghĩ giống em đến một cách kinh ngạc. Cậu ta cũng có cùng cung mặt trời Thần Nông như em. Có lẽ vì thế mà cậu ta cá tính tới mức dữ dội như vậy.

Nếu là trước đây, những gì mà cậu ta thể hiện sẽ là bằng chứng cho thấy em còn rất kém cỏi. Những thành quả của cậu ta sẽ là dưỡng khí bơm đầy trong máu em, là động lực để em tiến lên. Mỗi lúc như thế, trong não em không ngừng lặp lại cái khẩu hiệu hãy cố lên, hãy cố lên. Mình sẽ làm được. Mình sẽ làm được. Nhưng bây giờ anh à, những điều cậu ta làm đã chẳng còn có thể khơi dậy một điều gì trong em nữa rồi.

Không phải là em không còn ngưỡng mộ cậu ta nữa. Em chưa bao giờ hết ngưỡng mộ con người ấy. Nhưng chỉ đơn giản là em đã không còn trẻ nữa. Em không còn tin rằng mình có thể mang đến điều gì đó kì diệu chỉ bằng những nỗ lực của bản thân. Tệ hơn, em không còn tin rằng mình có thể hòa hợp được với phần đông của nhân loại. Em không còn tin rằng, thành quả của mình có thể mang đến ý nghĩa gì đó cho những cá thể xa lạ ấy. Và bởi vì, quan niệm thành công của em cũng đã khác lắm rồi. Với em bây giờ, thành công không còn là được sự công nhận của kẻ khác, không cần sự công nhận của kẻ khác. Với em bây giờ, thành công cũng chẳng còn quan trọng. Tất cả rồi đều sẽ chỉ là phù du ảo ảnh mà thôi.

Bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn thầm lặng, rèn luyện cho mình những đức tính cần thiết để chịu đựng những rác thải và cứt đái của cuộc đời. Em chỉ muốn làm sao để trôi trong đống cứt đó mà không làm tâm hồn mình thối rữa. Em muốn sống, muốn tự do, muốn trải nghiệm những điều mới mẻ để một ngày nào đó có thể hiểu được hết ý nghĩa của thân phận này.

Em đã không còn vui tột cùng và buồn tột bậc. Dù em rất nhớ em của cái thời nông nổi bồng bột và điên rồ ấy, nhưng như thế này em cảm thấy mình cứng cỏi và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Em cũng đã không còn đau khổ mỗi khi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, vì em đã bắt đầu tin rằng Life is not random. Hơn bao giờ hết em tin vào Định Mệnh. Em cảm thấy mỗi bước chân của mình đều đang đi vào cái đường ray đã được sắp sẵn cho em. Mọi thứ đều đang ngày một đúng như nó vốn phải thế. Em đang ngày một tiến gần tới bản ngã của mình.

Và như thế, em đang ngày một gần với Hạnh Phúc, phải không anh?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét