Không phải lần đầu tiên xem phim của Kim Ki Duk. Nhưng mà phim này mở đầu hấp dẫn quá. Một gã thanh niên trông vô lại, dám ôn hôn cô gái xinh đẹp ngay trước mặt người yêu của cổ. Anh người yêu lấy cả thùng rác đánh vào người hắn mà hắn vẫn không chịu buông cô gái ra. Khi hắn buông ra, anh người yêu bảo cô gái là đừng có chấp thằng điên đấy. Nhưng cô gái không chịu. Cô yêu cầu tên vô lại phải xin lỗi cô ngay ở đây, trước mặt tất cả mọi người. Đó là điều mà mình không ngờ được và mình thấy phục cô gái đó quá. Đa số phụ nữ ở trong hoàn cảnh đó (bao gồm cả mình) chắc đều sẽ xấu hổ đến chết mất và chỉ muốn rời khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt. Nhưng cố gái xinh đẹp đó rất kiên quyết, cô yêu cầu gã đàn ông đó phải xin lỗi cô.
Và cô gái ơi, tuy có thể cô chỉ là một nhân vật phụ thoáng qua trong cuộc đời gã trai xấu kia và trong bộ phim này, nhưng cô đã gieo một bông hoa vào lòng tôi rồi đấy.
Phút thứ 8:00.
Biết rằng bông hoa của tôi sẽ là nhân vật không phụ. Và đoán là cô sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Cái gã trai xấu này, hình như lúc bị đánh ở công viên xong có cười thì phải. Một nụ cười nhạt và loãng toẹt. Hắn đã trả thù được một cú và hắn có quyền cười chứ.
9:19. Bông hoa của tôi xé một bức ảnh trong một cuốn sách. Có lẽ là sách về Lịch sử Nghệ thuật Phương Tây. Một hành động chẳng tốt đẹp gì vì đó không phải là sách của cô chứ không phải vì đó là một bức tranh miêu tả sự giao hợp của một đôi trai gái. Một gã đàn ông hình như là bạn của gã trai xấu kia đã đứng bên cạnh cô.
Cái gã trai xấu kia, hắn có ý định gì đây?
10:43
Bông hoa của tôi té ra thật là xấu tính. Không những chỉ xé sách trộm, mà còn chẳng thật thà tẹo nào. Cái gã trai xấu kia có một sự trả thù thật thú vị.
36:00
Hắn thật sự thích cô gái nên mới phải hạ cô xuống cho ngang bằng hắn để hắn có thể có được cô? Hay đơn giản đó là muốn nhìn thấy cô bị sỉ nhục và đau đớn?
52:00
Hắn dẫn nàng ra biển. Bài hát nhạc nền hay quá.
Trời ơi họ có còn là người nữa không vậy? Thấy người chết trước mắt mà không cứu? Hay nghĩ rằng đời này sống hay chết có khác gì nhau đâu?
1:04:45
Nàng đã biết trang điểm lòe loẹt và biết mời khách như những cô gái khác.
1:13:40
Người ta mở cửa xe cho nàng đi. Nhưng nàng đã đóng cửa xe lại.
Bông hoa của tôi đã tan nát mất rồi. Có lẽ kết cục của nàng cũng sẽ giống như cô gái mặc váy đỏ trên bờ biển đó.
Hết phim.
Kết cục của nàng, hóa ra chẳng bằng cô gái mặc váy đỏ.
Khi hắn kê đệm và lắp bóng đèn, cứ nghĩ rằng hắn và nàng rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tươi sáng hơn. Nhưng hóa ra tất cả vẫn thế.
Khi hắn dẫn người ngư dân đó vào trong xe và kéo rèm lại, mình chỉ biết cười nhạt, cười nhạt.
Rốt cục, vẫn là không lối thoát.
Bài học rút ra: Đừng coi thường người khác một cách quá lộ liễu. Sự trả giá có thể là rất đắt.
Bông hoa của tôi thực sự đã tàn mất rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét